08

111 20 0
                                    

cô nhìn cậu, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống từng giọt, tuôn trào ra mãi không thôi. hết lần khóc này lại đến lần khóc khác, riki có thể nhìn thấy rõ đôi mắt sưng húp của cô dù đèn đường không mấy là rõ.

- c-cheol-riki?

nhìn nét mặt quen thuộc này đây, trong phút chốc cô đã tưởng là cheolsu, bạn người mẫu mà cô làm việc cho. nhìn kĩ lại, với mái tóc đen huyền này thì không phải là anh. đến khi cậu cất giọng lên một lần nữa nhắc đến sunoo, thì cái tên riki mới hiện lên trong đầu cô. là thằng bé 10c5 với danh sách vi phạm dài ngoằng hay đeo khẩu trang đen đây sao?

- chị bị sao vậy? mười hai giờ đêm rồi còn ở ngoài đây. để em gọi cho anh sunoo nhé.

đáp lại câu hỏi của riki là sự im lặng của yoohyun, dường như cô đã quá mệt mỏi để có thể trả lời nhưng vẫn cứ thế mà sụt sịt nước mắt. cho đến khi riki thật sự rút điện thoại ra bấm gọi cho sunoo thì cô mới nắm lấy gấu áo của nó.

- t-thôi đừng có gọi. chị không muốn nó lo....

cảnh này quá đỗi quen thuộc, riki trong phút chốc đã thấy chính bản thân mình trong cảnh này đây. nó thở dài, cất điện thoại vào rồi ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh cô. cả hai đã ngồi im lặng như thế suốt tận ba mươi phút, riki không giỏi an ủi, và yoohyun cũng không muốn nói gì.

một giờ sáng hơn. mai còn phải đi học, còn có bài kiểm tra nữa mà giờ hai đứa vẫn còn ở đây. riki không ý kiến gì, dù gì việc đi trễ cũng là chuyện bình thường, nó cũng đã học bài rồi, thứ nó quan tâm là yoohyun đây, hội trưởng hội học sinh với biết bao nhiêu là công việc đang chờ đợi, còn ngồi ở đây mà chưa về nhà ở giữa đêm khuya.

yoohyun đã ngưng khóc được rồi, lâu lâu nấc lên vài hồi thôi. khóc thật nhiều, khóc cho đã đời vì cô đã nhịn họ biết bao lâu nay mới được giải tỏa. tuy không thân thiết gì với riki, nhưng bằng một cách nào đó cô vẫn cảm thấy an toàn khi có nó bên cạnh. cảm giác này quen thuộc lắm.

nishimura ngồi một hồi thì đứng dậy bỏ đi, yoohyun cứ tưởng cậu ngán ngẩm mà bỏ về. nhưng một lúc sau thì cậu quay lại, đưa cô một chai nước lọc.

- chị định ở đây tới bao giờ?

riki lên tiếng khi nhìn đồng hồ thấy chỉ còn vài phút nữa là hai giờ sáng. thường thì nó không mấy quan tâm đến người lạ là mấy, tìm cách cho họ về nhà lẹ là được rồi, nhưng hôm nay nó lại ở đây với cô đến tận bây giờ.

- không biết nữa. chị không muốn về nhà.

- chị cầm lấy uống đi, khóc hết cả nước mắt rồi kìa.

cô ngập ngừng, nhưng rồi cũng cầm lấy chai nước nó đưa mà mở uống. riki ngồi lại xuống chiếc xích đu kế bên.

- nhà chị gần không?

- cũng... gần.

- đi, em dẫn chị đi về nhà.

nó đứng lên, chìa tay ra trước mặt cô. yoohyun chần chừ, vì lúc này cô không muốn về nhà, nhưng nghĩ lại thì cũng không còn nơi nào để về, đến nhà sunoo cũng không được, thế là cô cầm tay riki đứng dậy rồi cả hai tản bộ về nhà. vừa rời được công viên vài bước thì riki để ý cô đang đi chân trần trên nền đất.

trời sinh một cặp | nishimura rikiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ