19

100 15 0
                                    

tính đến nay thì cũng gần hết học kỳ hai rồi, chưa gì mà đã sắp thi cuối kỳ đến nơi. mọi chuyện vẫn tiến triển tốt, công việc vẫn còn, bạn bè vẫn còn, đấy là nói về yoohyun họ seo thôi chứ, còn riki thì,

đời nó tồi tệ như chưa bao giờ tồi tệ hơn.

mẹ nó mất trước khi đợt thi giữa kỳ hai diễn ra, cảm giác như cả thế giới của nó sụp đổ trước mắt vậy, riki đã không thể học hành hay ăn uống, thậm chí là bước ra khỏi giường làm vệ sinh cá nhân. lo cho việc đám tang mẹ xong là nó đã nằm lì trong phòng mình, không liên lạc với ai và cũng không có ai tìm đến cả. không phải là vì không quan tâm đến nó, ai nấy đều nghĩ nó cần không gian riêng nên không ai dám bén mảng tới cả, và dù có tìm tới đi nữa, riki cũng không ra mở cửa. cứ như là biến mất khỏi thế giới này vậy, nhưng mà nó cũng chả quan tâm nữa, đến cả mấy ngày thi nó cũng không thèm đến trường nữa là, dù gì thì cũng có thể thi lại.

hôm nay cũng không khác gì mấy hôm kia, nishimura nằm trên giường mà nhìn lên trần nhà, tự hỏi sao nó còn đang sống trên trần gian này. chả còn ai để nó về mà khoe, để kể chuyện này chuyện nọứ như mất đi lí do để sống vậy, riki cũng chả còn muốn sống nữa. nhưng có cái gì đó lại ngăn nó lại trước việc tự vẫn, kéo nó lại trước thềm chết.

tiếng chuông cửa chợt vang lên, riki rên rỉ trên giường, lăn qua lăn lại như muốn rớt xuống dưới đất. nó không ra mở cửa, vẫn cứ nằm lì như thế mãi thôi. mười phút, rồi lại ba mươi phút, rồi lại một tiếng rồi lại hai tiếng, thi thoảng tiếng chuông cửa vẫn vang lên, ngỡ đâu nó tâm thần nghe thấy mấy thứ từ âm phủ không thôi. đến tiếng chuông lần thứ mười (hoặc hơn), riki quyết định đứng dậy mà đi ra xem ngoài cửa có gì và là ai mà sao kiên trì quá.

nó để ý trời đã đổ mưa từ bao giờ. tiếng chuông cửa lại vang lên một lần nữa khiến riki phải giật mình mà ra xem, chả nhẽ mưa to gió lớn đã thế trời còn tối mà vẫn đứng ngoài đợi cửa? nishimura lén nhìn ra ngoài bằng cửa sổ, dáng người nhỏ nhắn này chả phải là anh sunoo, tóc mái dài che luôn cả mắt, và đặc biệt là đang run cầm cập (vì lạnh). đắn đo một hồi, mặc dù biết là ác quá đi nhưng nó vẫn không muốn gặp ai cả, song riki vẫn quyết định là mở cửa.

mắt người đối diện đưa lên nhìn cậu, tháo chiếc khẩu trang xuống, người mỉm cười.

- may quá em còn sống.

riki không tin vào mắt mình, không tin trước mặt mình lại là cô hội trưởng hội học sinh trường mình. nó đứng sững sờ ra, mãi mới nhớ ra kéo cô vào trong nhà mà đóng cửa.

may thay, yoohyun đã không đứng ở ngoài đó tận ba tiếng, chỉ là lần đầu cô qua nhấn chuông cậu không nghe, rồi lại đi sang chỗ khác, lát lại ghé sang bấm chuông cửa tiếp, rồi lại sang quán cà phê gần đó mua đồ ăn thức uống, rồi lại ghé sang bấm chuông cửa, và cuối cùng thì trời đổ mưa nên cô đã phải trú tạm dưới mái hiên nhà riki.

nishimura vội đem ra khăn lông để cô lau khô người, sẵn đưa luôn cả hoodie nếu như cô muốn thay (mặc dù đó giờ nó chỉ cho anh sunoo mượn), cuống cuồng không biết làm gì thêm nữa. tự nhiên không đâu có người đến thăm, là anh em thì còn được đi, đằng này là seo yoohyun. nhà thì không khác gì cái chuồng heo, lộn xộn bày bừa khắp nơi, may là không bốc mùi thôi đó.

trời sinh một cặp | nishimura rikiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ