Chap 1 : Xuyên vào truyện của bản thân

630 35 46
                                    


Thể loại: Hiện đại + huyền huyễn phi thực tế.

( Giống như truyện cổ đại ấy nhưng tui muốn viết thành hiện đại hơn )

' Cạch cạch '

Tiếng bàn phím phát ra liên tục, Lâm Thu Thạch gõ thêm vài cái nữa liền dừng lại, anh đang hoàn thành nốt bộ truyện của mình, rà soát lại một chút thấy không có vấn đề gì liền ấn nút ' Enter ' một cái, truyện lập tức được đăng lên, Lâm Thu Thạch thở ra một hơi đầy sảng khoái, khẽ vươn vai có chút ê ẩm của mình. Anh đứng dậy tự đi rót cho bản thân một cốc nước rồi trở về chỗ của mình, lướt xuống phần bình luận nhìn qua một chút, chỉ thấy mọi người đều khen ngợi anh, Lâm Thu Thạch khẽ nhướng mày, nếu nói về tài văn chương chém gió của mình anh có chút đắc ý liền gõ bàn phím trả lời bình luận, giả bộ khiêm tốn một chút liền nhận được không ít hảo cảm, quá phấn khích liền làm đổ ly nước bên cạnh, chỉ thấy toàn bộ nước đổ ra chảy vào ổ điện gần đó, nhất thời bị chập điện màn hình máy tính phụt tắt, Lâm Thu Thạch luống cuống tay chân cầm cốc nước lên chỉ là điện đã bị rò rỉ vừa chạm vào anh lập tức thấy cả người tê dại rồi trước mắt tối sầm đi.

---

- Shh, đau quá.

Lâm Thu Thạch dần dần mở mắt chưa định hình đây là tình huống gì đã bị ai đó ra sức lắc lắc người ,anh nghe loáng thoáng người kia nói:

- Thu Thạch, mau tỉnh mau tỉnh dậy, sắp trễ giờ lên lớp rồi. Sư phụ mà biết còn không đánh chết chúng ta.

Lâm Thu Thạch chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng vội vươn tay khua khoắng túm lấy người đang lắc anh muốn người đó dừng lại, rốt cuộc cũng không còn bị lắc nữa khẽ day day trán có chút đau, ánh mắt dần tỉnh táo phát hiện trước mặt là một thiếu niên còn rất trẻ khoảng 16 - 17 tuổi đang sốt ruột nhìn anh, Lâm Thu Thạch đầu đầy dấu hỏi chấm, chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Thiếu niên phía trước thấy Lâm Thu Thạch đã tỉnh vội vàng giục:

- Còn ngây ra đó làm gì, mau lên nếu không sẽ thực sự sẽ đến muộn đấy.

Lâm Thu Thạch khuôn mặt đầy vẻ hoang mang, người này đang nói cái gì thế, anh nghe không hiểu. Thấy Lâm Thu Thạch vẫn còn ngơ ngác thiếu niên kia càng sốt ruột chạy đi lấy cho anh một bộ quần áo rồi ném lên người anh rồi chạy vội ra ngoài nói vọng lại:

- Kệ cậu đó, tôi đi trước đây.

- Cái gì vậy trời.

Lâm Thu Thạch khó hiểu nói ra một câu, anh nhớ mình đang trả lời bình luận của mọi người rồi đánh đổ ly nước, anh cầm lên hình như bị điện giật sau đó... liền không có sau đó nữa.

Nhìn xung quanh thấy đây là một căn phòng khá đơn sơ chỉ có mấy cái giường, hình như là nơi ngủ tập thể, Lâm Thu Thạch càng nghi hoặc tự hỏi đây là đâu, đột nhiên kí ức ở đâu xuất hiện trong đầu khiến anh hơi lảo đảo vì choáng, định thần lại xem xét thì súyt chút nữa rớt cả cằm xuống, đây là kí ức của nhân vật phản diện trong truyện anh vừa viết đây mà.

Ặc.

Vốn dĩ chỉ là viết chơi chơi thôi muốn thử cảm giác được làm nhân vật phản diện là như thế nào nên anh tự đặt tên mình vào nhân vật, không ngờ tới 'thực sự được trải nghiệm luôn'.

[ Fanfic ] Phong ấnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ