/Cuộc gặp gỡ vào ngày cuối thu./
!!Wn: OOC!!
_____________________________
Bây giờ đã là cuối thu, những luồng gió se lạnh liên tục thổi như báo hiệu rằng mùa đông lạnh giá sắp tới. Ngoài đường ai cũng ăn mặc kín mít, chỉ riêng có một chàng trai vẫn ăn mặc khá phong phanh, từ trên trở xuống vọn vẹn một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần âu đen. Chàng trai đó có vẻ ngoài rất ưa nhìn, dáng người cao ráo cùng mái tóc xoăn và cặp mắt màu nâu hạt dẻ càng làm tôn thêm vẻ đẹp của cậu ta.
Đức Long đứng từ xa đã ngắm nhìn cậu ấy một lúc lâu rồi, không phải 1-2 phút mà đã hơn một tiếng rồi, vậy mà cậu trai đó vẫn đứng im một chỗ. Anh chẳng hiểu cậu ấy đang đợi ai hay có việc gì mà cứ đứng như trời trồng vậy. Đức Long cúi xuống nhìn đồng hồ, giờ cũng chẳng còn sớm nữa, mà chàng trai kia lại chỉ có một mình khiến anh cảm thấy có chút lo lắng. Vậy là sau một lúc đắn đo, Đức Long quyết định đến chỗ chàng trai kia.
Có vẻ như cậu ấy vẫn đang suy tư đến điều gì nên chẳng để ý đến sự hiện diện của anh. Đức Long dùng tay chạm nhẹ vào chàng trai kia khiến cậu giật mình, nhẹ nhàng liếc mắt về phía sau.
"Này, cậu làm gì ở đây thế."
"Tôi và anh không quen biết gì nhau cả, sao tôi lại phải trả lời anh nhỉ?"
Cậu trai ấy còn chẳng thèm nhìn vào mặt anh lấy một cái, nhưng vẫn cố gắng trả lời Đức Long một cách lịch sự nhất có thể.
"Ầy...cậu có vẻ phiền phức đấy."
Lần này thì chàng trai kia cuối cùng cũng nhìn anh, nhưng mà là lườm nguýt anh một cái. Sau đó lại quay mặt đi chỗ khác, cất giọng lạnh nhạt.
"Phiền hay không cũng không phải chuyện của anh."
"Cậu muốn làm quen không? Tên tôi là Bùi Đức Long."
"Nguyễn Bảo Hoàng."
Bảo Hoàng chỉ lạnh lùng thốt ra vỏn vẹn đúng ba từ, đồng thời cũng là tên của cậu cho anh nghe. Nhưng Đức Long cũng chẳng lấy đó làm khó chịu, anh tiếp tục hỏi.
"Mà cậu đang đứng chờ ai phải không? Cậu đã đứng đây từ chiều đến giờ rồi đấy."
"...Đợi bạn."
Bảo Hoàng trả lời, nhưng giọng cậu lại nhỏ, cộng thêm việc ngoài đường có rất nhiều tiếng xe cộ nên đương nhiên Đức Long khó có thể nghe rõ. Có vẻ Bảo Hoàng cũng nhận ra điều ấy. Không kịp để anh hỏi, cậu đã chủ động nói lại.
"...Tôi đang đứng chờ một người bạn của mình, nhưng tôi đã đứng đây cả chiều mà chả thấy ai đến. Chắc cậu ta cho tôi leo cây rồi..."
Giọng nói nhàn nhạt ấy cất lên. Dù cho trên gương mặt Bảo Hoàng không biểu lộ chút cảm xúc nào, nhưng Đức Long lại cảm thấy một sự thất vọng, hụt hẫng và có chút buồn bã qua lời nói ấy.
"Nếu nó không chấp thuận lời rủ của tôi thì có thể từ chối một tiếng mà, hà cớ gì phải bắt tôi đứng chờ một mình ở đây từ chiều đến tận lúc tối mịt như này..."
BẠN ĐANG ĐỌC
「CKG | All cp」Những Dòng Nhớ Thương
Fanfikce"I love you from the bottom of my heart" Tên cũ: Muộn rồi mà sao còn