Cậu nhìn người phía trước mặt tái xanh mà khó hiểu, bộ anh ta đang sợ điều gì ư?
Nhưng gạt bỏ qua Rayne cậu ngửi thấy một mũi thơm quen thuộc, đã 3 năm rồi mới được cảm nhận lại .
Đó là mùi loại bánh mà cậu thích, cậu vui vẻ lại gần và lấy túi bánh từ tay Rayne.
" Đây là bánh mà em thích nhất đấy,sao anh có được nó? "
" Anh muốn tặng cho em sao ? "
Cậu đưa đôi mắt tò mò nhìn anh mà hỏi dồn dập, tay thì không yên phận mà mân mê túi bánh.
Lúc này Rayne mới hoàn hồn lại tuy có chút sợ nhưng vẫn trả lời một cách bình tĩnh nhất có thể.
" Không phải của tôi cho mà là của bà cụ dưới đồi, bà ấy nhờ tôi mang lên đây"
" À, ý anh là bà ali sao ạ "
" Đúng thế, cậu có vẻ thân thiết với bà ấy nhỉ"
Mash vui vẻ lấy bánh trong túi ra mà ăn ngon lành, cậu thậm chí còn ăn rất nhanh và nhồi bánh vào miệng như thể sợ chúng sẽ bị người khác ăn mất vậy.
" Ăn từ từ thôi, không ai ăn của cậu đâu"
Cậu vuốt vuốt ngực rồi nuốt hết chỗ bánh xuống, ngước gương mặt còn dính kem lên mà nhìn anh tươi cười trả lời.
" Vâng, em và bà ấy rất thân thiết! Lúc trước khi nào đi thu hoạch trà bà cũng mang bánh lên cho em ăn cả, em quý bà lắm thế mà 3 năm nay bà đã không còn đến nửa... có phải bà ghét em không?"
Cậu có vẻ buồn và tủi thân, đôi cánh nhỏ lúc nay còn vui vẻ vẫy vẫy nay đã cụp xuống rồi.
Nhìn gương mặt ủ dột của cậu làm anh cũng thấy rất thương cảm, anh lấy khăn tay trong túi ra lau miệng cho cậu rồi nhẹ giọng nói.
" Bà không có ghét em đâu, chẳng phải bà đã nhờ anh gởi bánh lên cho em sao ? "
" Bà không đến được là vì tuổi đã cao chứ tuyệt đối không phải ghét em đâu, bà thương em lắm đấy "
Nói đến đây cậu đã vui lên , đôi cánh vì thế mà cũng vẫy vẫy đầy vui vẻ.
" Vâng, mà cho em hỏi anh là ai thế? Em thấy anh ở căn nhà đằng kia 2 đến 3 ngày nay rồi "
" Ồ anh là Rayne, Rayne Ames. Anh mới chuyển đến, à đúng rồi anh chưa tỉnh sổ với nhóc! Tại sao lại đến nhà người khác ăn cắp thức ăn và hù dọa như thế hả!?"
" Dạ em ...em ... Tại em đói quá mà thôi "
" Đói thì đi xin tại sao lại như thế ?"
" Dạ thật ra hầu hết tất cả mọi người đều không thấy em hay chạm vào em được ạ ạ , người thấy em chỉ có bà ali và anh thôi đó "
" Vì thế mà tối hôm qua lúc anh thấy em đã làm em rất bất ngờ , còn bất ngờ hơn khi anh có thể chặn vào em ngay cả bà ali cũng chưa từng chạm vào được "
" Mà em là thiên thần sao ? "
" Dạ không ạ em không phải thiên thần "
Anh lúc này mới ngạc nhiên, rõ ràng cậu có cánh và lúc nãy đã nhảy từ độ cao kia xuống nhưng không bị gì kia mà.
BẠN ĐANG ĐỌC
( RAYNEXMASH ) Đồi Trà
Fanfiction" này cậu là ai thế?" " anh nhìn thấy em sao ?" " HẢ!" TRUYỆN ĐĂNG DUY NHẤT TRÊN TRANG WATTPAD VÀ MANGATOON CỦA TỚ ( ĐẶNG THƯ ) , LƯU Ý KHÔNG ĂN CẮP HAY ĐĂNG Ở BẤT CỨ NƠI NÀO KHÁC! NẾU THẤY CÓ TÁC PHẨM NÀO ĐÓ ĐẠO VĂN HOẶC ĐÁNH CẮP TOÀN BỘ THÌ HÃY BÁ...