🦝 chap 11🌿

309 41 2
                                    

Ăn xong bữa sáng, anh thu dọn lại chén bát rồi rửa trong lúc đó thì cậu ngồi trên sofa gần đó táy máy đọc thử tờ báo.

" Nhìn cậu trông như thế mà cũng biết đọc báo nhỉ, ai dậy cậu đọc chữ thể?"

Mash lúc này mới thôi nghịch tờ báo mà chú ý đến anh, cậu gãi gãi mái đầu nhỏ như đang nhớ lại gì đó.

Một lúc sau cậu mới trả lời anh...

" Dạ lúc trước cách đây 80 năm có một cô bé đã dậy em đấy ạ , cô ấy cũng từng ở căn nhà này đấy chỉ là hồi đó căn nhà này không được đẹp như thế này thôi"

Anh nghe thế thì khẽ cau mày suy nghĩ, nếu mà ở căn nhà này mà 80 năm về trước thì không lẽ là...

" Cô bé ấy tên là Monica, em không nhớ rõ họ nhưng khi cô ấy lấy chồng thì đã được đổi họ thành Monica Ames "

" Cô bé ấy lấy chồng giàu lắm, cũng từ đó mà gia đình không còn ở đây nữa mà chuyển đi đến nơi gọi là thành phố "

" À và còn nữa cô bé ấy cũng thấy được em và chạm vào em nữa đấy, cả gia đình của cô bé cũng thế họ đều rất tốt "

Anh nghe xong thì đã rõ ràng hơn về một số chuyện, hóa ra lý do anh chạm được vào cậu cũng như nhìn thấy cậu.

Và còn tiện biết thêm về một số chuyện khi xưa, hóa ra là anh và cậu cũng có gì đó gọi là liên quan ấy nhỉ.

" Ồ vậy tôi biết tại sao lại nhìn được cậu và chạm vào cậu được rồi, như tôi đã giới thiệu tôi tên là Rayne Ames "

" Dạ!? Vậy ý anh là..."

" Đúng thế tôi là cháu của người đã dậy chữ cho cậu đấy "

Mash trông có vẻ rất bất ngờ, Rayne nhìn thấy gương mặt tiếp thu chậm của cậu mà cảm thấy buồn cười.

Mãi một lúc sau, cậu mới có thể hồi thần và chạy xong mớ thông tin kia.

" Vậy.... vậy anh có thể cho em biết Monica sống tốt không ạ , Monica là người vô cùng thân thiết với em nên ..."

" Bà nội của tôi sống tốt lắm, ông bà hiện tại đang tận hưởng cuộc sống an nhàn hạnh phúc với nhau đấy."

" Vậy thì tốt quá!"

Cậu trông rất vui vẻ khi nhận được thông tin này, anh thậm chí còn thấy cậu cứ cười khúc khích vui vẻ mãi thôi trông rất ngây ngô.

" Vậy khi nào cậu định về nhà của mình thế mash ? "

" Dạ em không có nhà để về ạ..."

Cậu ấp úng trả lời anh , anh cũng vừa rửa chén xong và đang pha trà.

" Vậy trước giờ cậu ở đâu? "

" Em sống ở cây sồi cạnh nhà anh ạ , vì không cần ăn nên cuộc sống cũng đỡ được phần nào "

" Em thường ngủ ở dưới gốc cây, lấy lá đắp lên người cho đỡ lạnh và nhìn mọi thứ nhờ vào trăng và các bạn đom đóm nhỏ "

" Những hôm trời mưa em thường núp ở dưới mái hiên nhà này đấy, nếu mưa nhỏ thì không sao nó sẽ hơi lạnh thôi "

" Nhưng những ngày mưa bão lớn thì sẽ khác, em sẽ bị nước mưa hắt vào người và lúc đó sẽ rất lạnh đấy."

( RAYNEXMASH ) Đồi Trà Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ