7-Tâm tư

550 61 3
                                    

Sáng hôm sau Ratio đã dậy từ rất sớm, từ 5h sáng anh đã dậy rồi. Vốn anh cũng chẳng cần chuông báo thức hay gì cả, cơ bản mà nói đó là thói quen rèn luyện nhiều năm mà thành, đến nỗi cơ thể rèn luyện được phản xạ, cứ đúng 5h sáng liền tỉnh dậy.

Thói quen vẫn luôn là dậy sớm chạy vài vòng quanh khu anh sống, nhưng mà hôm nay thì không được rồi, dù sao cũng không phải đang ở nhà, đã vậy lát nữa còn phải đi sớm, nơi này vốn cũng chẳng gần trường lắm. Cũng may hôm nay chỉ là đến trực ban chứ không phải dạy học nên cũng không quá khắt khe chuyện giờ giấc cho lắm.

Sau khi sửa soạn xong mọi thứ, đồ đạc cũng đã chỉn chu Ratio xuống nhà, nếu được thì đi dạo bên ngoài một lát hít thở không khí trong lành ban sáng của khu rừng nơi căn biệt thự này âm thầm tồn tại.

Phòng ngủ của khách được Aventurine sắp xếp bên trên lầu. Dù là phòng cho khách nhưng đã được dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ kỹ càng, với một người vốn luôn ưu tiên sự sạch sẽ lên hàng đầu như Ratio mà nói thì công tác dọn dẹp của người làm ở đây quả thật quá tốt đi.

Anh xuống lầu, đèn vẫn bật sáng choang. Ratio thầm nghĩ tên Aventurine này cũng lắm tiền quá đi mà, hẳn là sợ tiền tiêu không hết nên mới cứ để điện đấy đóng tiền điện cho vui đây.

Nhưng mà có lẽ anh đã nghĩ sai, vừa xuống nhà đã thấy Aventurine ngồi trên sofa với gương mặt nghiêm túc xem gì đó trên laptop với gương mặt căng thẳng, điện thoại hình như vẫn đang giữ máy nói chuyện với ai đó. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, Ratio có chút không quen.

Trong mắt anh nhắc tới Aventurine điều đầu tiên luôn là nụ cười xã giao giả tạo, thái độ thờ ơ cợt nhã cũng như chẳng quan tâm gì mấy với bất cứ chuyện gì. Cơ mà nhìn lúc này Ratio thầm nghĩ thì ra tên nghiện cờ bạc cũng có mặc nghiêm túc này.

Ratio không định làm phiền Aventurine, anh chỉ âm thầm lặng lẽ đứng trên cầu thang nhìn hắn làm việc mà thôi. Dù chỉ mới hơn 5h sáng mà thôi nhưng Aventurine có vẻ khá bận rộn, hết cuộc điện thoại này gọi tới rồi tới cuộc gọi khác.

Mãi tới 5 giờ rưỡi sáng Aventurine mới ném điện thoại lên bàn rồi ngả lưng lưng lên sofa thở dài mệt mỏi. Hắn vừa nghiêng đầu qua đã thấy Ratio đứng trên cầu thang nhìn mình. Aventurine vội vàng bật dậy, gương mặt mệt mỏi cũng nhanh chóng biến mất rồi trở thành nụ cười như mọi ngày.

"Sao dậy sớm thế? Ngủ không ngon à?"

"Bình thường, chỉ là thói quen dậy sớm như vậy thôi."

Ratio vừa bước xuống cầu thang vừa trả lời. Anh chú ý tới quầng thâm mắt hiện rõ dưới mi mắt

"Anh thức nguyên đêm sao?"

"Ừ, chuyện công việc ấy mà."

Aventurine đưa anh một ly cà phê, Ratio cũng không khách sáo mà nhận lấy. Cả hai cùng tựa vào bàn bếp, nhâm nhi chút cà phê vào sáng sớm.

"Là ông chủ mà cũng bận rộn quá nhỉ? Không giao cho cấp dưới được sao?"

Hắn bật cười, tiếng cười cũng không cảm thấy năng lượng và vui vẻ như mọi hôm, có lẽ vì đã thức xuyên đêm nên Aventurine cũng đã thấm mệt rồi. Dẫu sao ai cũng có giới hạn của bản thân mà.

[HSR][Aventio]~In The Name of LoveNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ