Chapter 5: Cuộc gọi

104 13 4
                                    

"Xin giới thiệu với mày, anh này là Sung Min, sinh viên năm ba của đại học Seoul, cao m75, học lực xuất sắc, tính tình chu đáo và nhẹ nhàng hê hê, bla bla ble ble bla bla blo.."

Sun Hee vẫn nói và mắt tôi vẫn cứ nhìn chằm chằm vào khay thịt dưới bàn, những lời của ả ta giờ đây đã không có trọng lượng bằng đĩa thịt thơm phức kia nữa rồi. Tôi không xem trọng cuộc xem mắt này lắm, đơn giản là vì tôi không có hứng thú. Đây đã là buổi xem mắt thứ N mà Sun Hee dẫn tôi đi rồi, chẳng hiểu con mụ này đào đâu ra lắm người như thế, vậy sao không một mình yêu 10 người luôn đi ?? Những người trước đó được giới thiệu cũng toàn là hàng siêu phẩm, đẹp trai, cao ráo, học giỏi, nói chung là chuẩn con nhà người ta, là gu bạn trai lí tưởng của mỗi người con gái. Mỗi tội là tôi chẳng thấy có chút hứng thú nào với bất kì ai trong số họ hết mặc dù bọn họ đều rất ưng tôi.

"Anh là Sung Min, rất vui khi được gặp em. Sun Hee đã kể cho anh rất nhiều về em."

...

"Em.. xinh lắm."

- À.. dạ. Em cảm ơn ?

Sun Hee đang uống nước nghe xong cũng phụt hết cả ra, lấy tay cạ cạ vào người tôi rồi thì thầm.

"Cậu không thể nào thân thiện hơn chút được à.."

Trong bữa ăn hai người họ cứ nói chuyện vui vẻ, thảo luận về nhiều vấn đề còn tôi thì cứ tập trung vào ăn ăn ăn. Cũng có mấy lần Sung Min chủ động bắt chuyện với tôi, nhưng cách trả lời của tôi có phần lạnh lùng và cụt lủn nên thành ra làm anh ấy hơi khó xử. E rằng kế hoạch lần này của Sun Hee lại lần nữa thất bại rồi.

BRRRRHHHHH BRRRHHHHHHH

- Quản lý gọi, tớ đi ra ngoài nghe điện thoại chút đã.

Tôi cầm điện thoại đi ra ngoài cửa để nghe cuộc gọi. Miệng còn hơi lẩm nhẩm điều gì đó.

- Gọi giờ này, ép mình tăng ca đây mà.

- Yo bô sê yô ?

- S.. Sao cơ ạ?

- Dạ vâng, em lập tức tới ngay.

Tôi cúp điện thoại, tay vẫn còn ôm chặt miệng vì quá hoảng hốt. Tôi tức tốc chạy thật nhanh tới cửa hàng tiện lợi.

10 phút sau..

/Hộc hộc/

- Anh ý.. đâu.. rồi.. chị ?

"Đang ngồi ở trong đấy."

Tôi thở dốc, cả người nóng bừng lên sau khi chạy liên tục tới đây. Nhưng không có thời gian để nghỉ ngơi, tôi lập tức đẩy cửa đi vào cửa hàng tiện lợi. Chỉ thấy một người con trai đang gục mặt xuống, quần áo xộc xệch, rách tả tơi, trên người lộ ra vài vết bầm tím.

- Ha Yoon à !

- Ha Yoon, anh có sao không. Làm sao lại ra nông nỗi này chứ..?

Tôi lo lắng chạy lại chỗ anh, miệng thì cứ nói lắp bắp, nhìn đống thương tích trên người anh mà tôi thấy xót xa vô cùng. Đôi tay run rẩy của tôi không dám chạm vào vì sợ làm anh bị đau.

"Anh đã bảo chị ấy đừng có gọi em đến rồi mà.."

- Cái gì mà đừng gọi em đến chứ ? Anh bị người ta đánh tới mức thành ra thế này, sao lại không báo cho em hả ?

Secret LoveNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ