Chương 39: Tương phùng giữa lối nhỏ ngát hương

46 11 0
                                    


Lại đến cuối tuần, Changbin vẫn nằm ì trên giường chưa chịu dậy.

"Ê! Anh dậy đi chứ!" Tôi ra sức đẩy anh: "Đã nói với anh là hôm nay phải đi gặp bố rồi mà!"

"Ờ, ờ." Anh ậm ở mấy tiếng, trở mình rồi ngủ tiếp.

Tôi không biết làm thế nào, liền bước đến định kéo chăn của anh ra, xem xem anh còn định chây ì đến mức nào.

Không ngờ tôi vừa thò tay vào, anh liền mở to đôi mắt, kéo ngay tôi xuống giường.

"Á!" Tôi ngã ngay vào lòng anh, mặt đỏ bừng vì tức: "Anh lưu manh quá, dám giả vờ ngủ!"

Anh cười hềnh hệch, thơm tôi một cái. Sau đó ghì chặt tôi trong lòng, nói với vẻ rất hả hê: "Không hôn chào buổi sáng đâu có được?"

Không kìm được, tôi liền vỗ nhẹ vào mặt anh, dỗ dành: "Anh dậy đi, em đã làm món sandwich anh thích ăn rồi đấy."

"Vậy hả?" Mắt anh sáng rực như đèn pha ô tô, thừa cơ thơm trộm tôi cái nữa. "Anh dậy ngay đây."

Tôi cười, để mặc anh làm trò rồi vào bếp nấu bữa sáng.

Thực ra cái gọi là bánh sandwich chỉ là món bánh mì gối kẹp với mấy thứ linh tinh mà thôi. Nhưng tên Seo Changbin nhà tôi lại thích món này.

Tôi vừa nhớ lại vừa cười, tiếp tục vừa ngân nga ca hát vừa thái dưa chuột.

Đột nhiên, trong lòng tôi bỗng thấy hoảng hốt, tôi không kịp dừng tay, ngón tay trỏ bị cứa ngay một miếng, máu lập tức chảy ra.

Tôi vốn có tính sợ máu, giờ lại càng thấy sợ hơn, liền rút vội một tờ giấy ăn ra bịt chặt ngón tay lại, nghĩ rằng tốt nhất là không nên nhìn.

Nhưng máu vẫn chảy ra không ngớt, thấm ướt cả tờ khăn ăn, trông rất đáng sợ.

Tôi không biết việc này chứng tỏ điểu gì, chỉ thẫn thờ nhìn ngón tay, quên cả băng lại.

"Oái! Sao em lại bất cẩn như vậy?" Changbin vừa bước đến, liền nhìn thấy ngay cảnh tượng này.

"Sao em không gọi anh?" Anh liền chạy ngay đi tìm miếng băng tay, xót xa quấn lại cho tôi.

"Không sao." Tôi bình thản cười: "Cưới nhau sắp một năm rồi mà anh vẫn cứ thích quan trọng hóa vấn đề như khi chưa cưới vậy!"

"Thật chẳng dễ thương chút nào cả!" Anh thơm lên má tôi một cái, thể hiện sự trừng phạt rồi hậm hực nói: "Lần sau không được bất cẩn như thế nữa,nghe chưa?"

Tôi mỉm cười, gật đầu.

Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có điều gì đó rất bất an.

Hai ngày sau, bố mẹ đến ăn cơm. Tôi phụ mẹ bận rộn trong bếp, Changbin và bố ngồi nói chuyện trong phòng khách.

Nghe tiếng nói chuyện của hai người ở phòng ngoài, mẹ cười nói với tôi: "Con xem, không phải hiện tại đang rất hạnh phúc đó sao?"

Tôi gật đầu, mỉm cười.

Bỗng phòng khách có tiếng điện thoại đổ chuông. Tôi nghe thấy Changbin bước đến nghe máy.

"Jisungie! Có người gọi cho em này!" Một lát sau, anh gọi với vào trong.

Tôi đặt mớ rau xuống, lau tay rồi chạy ra.

"A lô. Xin chào, tôi là Han Jisung đây ạ." Tôi đón lấy ống nghe, mỉm cười nói nhỏ.

Đầu bên kia vẫn im lặng.

"A lô? Ai đó ạ?" Tôi thấy hơi ngạc nhiên.

Đột nhiên đầu bên kia vang lên một tiếng thở dài nặng nề, sau đó liền cúp máy.

"Chuyện gì vậy nhỉ?" Tôi ngẩn người nhìn Changbin, "Bảo là tìm em cơ mà?"

"Chắc là kẻ nào đó có vấn đề! Ai mà chơi xấu vậy nhỉ?" Tôi dẩu môi đi vào bếp. Loáng thoáng nghe thấy Changbin thì thầm nói xấu tôi với bố:

"... Bao nhiêu năm rồi mà câu rủa người khác không hề thay đổi... Vẫn là cậu nhóc ngờ nghệch như ngày nào..."

"Seo Changbin!" Tôi nổi trận lôi đình, quay lại giơ tay lao vào anh.

Anh vẫn cười hềnh hệch, còn đắc ý dang hai tay ôm tôi vào lòng.

Thấy tôi vừa tức vừa xấu hổ, bố mẹ đều bật cười thích thú.

Tôi nghĩ, đúng là tôi thật hạnh phúc!

Hai tháng sau, tôi và Changbin ra phố lang thang. Anh đòi đi xem phim trước, tôi thì đòi đi ăn bánh pizza trước.

"Sao lần nào em cũng nghĩ đến ăn đầu tiên vậy?" Anh vòng tay qua eo tôi, cau mày hỏi.

"Ai là người bình thường bắt em phải ăn kiêng? Mãi anh mới có thời gian đi chơi với em, đi chơi mất nhiều ca-lo thì phải ăn thêm gì chứ!" Tôi hất hàm với anh, trả lời rất hùng hồn.

Không biết làm thế nào, anh đành phải đầu hàng: "Thôi được! Ăn trước vậy!"

Tôi cười lớn, quay mặt đi thơm anh một cái với vẻ rất đắc ý: "Thế mới gọi là ngoan chứ!"

Bất giác, tôi chợt sững lại khi cảm thấy có một khuôn mặt hằn sâu trong ký ức hiện ra ở phía xa.

"Sao vậy? Nhìn thấy người quen à?" Changbin cũng quay đầu lại, nhìn theo hướng tôi đang nhìn.

Tôi định thần lại, chiếc bóng đó đã không còn thấy đâu nữa.

"Không, chắc là em hoa mắt thôi." Tôi mỉm cười: "Mà người ta cũng không thể đến đây được. Chắc tại em nhớ nhầm!"

Changbin nhún vai với vẻ thắc mắc rồi khoác vai tôi, nói: "Đi thôi, đi ăn bánh pizza bà xã nhé!

Tôi khẽ cười.

Tôi nghĩ, suốt đời tôi sẽ không hối hận khi kết hôn với Changbin.

___________________

Chưa end đâu nhá:)))

(Minsung) Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong MâyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ