Hôm sau dì Chu thức dậy, bà nhớ rõ những việc xảy ra vào đêm hôm trước. Bà áy náy nói tôi đừng sợ, bà nói bà sẽ không làm tôi bị thương.
Khi bà nói những lời này, cực kỳ giống dáng vẻ dè dặt khi đó của Thái Hanh.
Mũi tôi cay sè, nhưng trong lòng tôi, Thái Hanh không phải đồ ngốc, dì Chu cũng không phải bà điên, họ chỉ đang trải qua nỗi đau mà người khác không hiểu được.
Tôi nói, dì nhảy rất đẹp, dì có thể dạy con không?
Mắt bà đỏ hoe, rồi lau khóe mắt, gật đầu nói được.
Thế là dưới tán cây quế giờ đây có hai chiếc bóng, một lớn một nhỏ, không còn đơn độc.
Chỉ có điều ông trời không mở cửa sổ cho thiên phú hội họa của tôi, cũng không mở cánh cửa tài năng khiêu vũ cho tôi. Tôi không biết nhảy, dì không chê phiền mà dạy tôi hết lần này đến lần khác, cho tới khi tôi có thể nhảy thuần thục.
Dì nói, năm đó dì với ba Kim Thái Hanh quen nhau từ điệu nhảy này, ông thích xem bà nhảy múa nhất.
Vì bà thích hoa quế nên khi còn sống, ông cũng yêu nhất hoa quế.
Bây giờ mất rồi thì không thích nữa.
Giọng bình thản.
Sự lạc quan đối lập cân xứng với bi quan, một cái giải phóng vào ban ngày, một cái bị khóa trong đêm tối.
...
Thị trấn nhỏ này có chuyện gì thì gần như không che giấu được.
Những lời đồn đãi đáng sợ.
Vì thế lúc dì đi chợ mua thức ăn, tôi nhất quyết đi theo.
Thị trấn nhỏ có hai chợ bán thức ăn, nhà tôi ở đầu trấn tây, đi chợ phía tây, còn nhà họ Chu ở đầu trấn đông, đi chợ phía đông. Thị trấn lớn thì không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, nhưng gần như tôi chưa bao giờ đi đến chợ phía đông.
Chợ đông lớn hơn chợ tây, đông đúc ồn ào hơn.
Ở lối vào là một người đàn ông trung niên, chiếc xe đạp xà ngang để trước mặt, hai bên xe treo hai túi to, phía trước gắn cái loa tróc sơn:
"Mua tóc đê, mua tóc dài, tóc bím, mua giá cao đê..."
Ông ta thấy tôi thì mắt sáng lên, níu tay tôi hỏi: "Cậu bé, bán tóc không?"
Mẹ nói để tóc dài hút chất dinh dưỡng nên từ nhỏ tôi đã luôn để tóc ngắn mẹ cắt nham nhở như chó gặm. Nhưng tôi rất thích tóc dài nên từ khi mẹ mất thì tôi không cắt tóc nữa.
Bốn năm qua, vóc dáng không lớn được bao nhiêu nhưng tóc thì rất dài, dài xuống vai.
Ông ta bất ngờ kéo tay làm tôi giật cả mình. Dì che trước người tôi theo bản năng, xua xua tay với ông ta, "Tóc con trai đã ít, tôi không bán." Nói rồi muốn kéo tôi đi.
Người đàn ông trung niên vội ngăn lại, "Ôi ôi ôi, mua cao giá lắm! 200 được chưa?"
"300! 300 là được rồi chứ?"
Dì không hề nghĩ ngợi, cau mày, "Bao nhiêu cũng không bán, ông đừng có bày trò với con nhà người ta."
"Cao lắm rồi! Thường con trai không mua với cái giá này đâu, do tóc thằng bé này đặc biệt lạ tôi mới lấy vậy đấy!"
BẠN ĐANG ĐỌC
[VKook] Ngõ nhỏ có người đang đợi
RomanceTruyện gốc: Ngõ nhỏ có người đang đợi Tác giả: Quất Tử Bất Toan Thể loại: Hiện Đại, SE Nguồn: Dưới Mái Hiên An Trạng thái: Full Chuyển ver: @doucealicia_ | Đây là fic chuyển ver | Tôi bị bạo hành, cả ở nhà, lẫn trên trường.... Cha đánh tôi, bạn bè b...