Đốn đào

250 40 59
                                    

Lăng Cửu Thời lúc này mới vội lấy tay che miệng mình lại khẽ lầm bầm.

-"Không gọi thì không gọi, có cần phần phải doạ ta như thế không.."

Người kia lúc này y mới đột nhiên tiếng.

-"Cửu Thời"

-"Hửm"

Lăng Cửu Thời quay sang nhìn y chỉ thấy y định nói gì đó nhưng rồi lại im lặng, cậu lúc này mới lên tiếng mà phá vỡ đi bầu không khí trầm lặng.

-"Ngươi vì sao bị người ta truy sát thế?"

Người kia ngay lập tức trả lời một cách dửng dưng.

-"Giết người.."

-"Hả ngươi ....ngươi giết người ?"

Lăng Cửu Thời lại nhìn y từ đầu xuống chân trong lòng lại dâng lên một nỗi nghi hoặc, cậu cầm ly trà lên chậm rãi hỏi lại lần nữa.
-" Ngươi là ...đang nói thật?"
Người kia lập tức quay sang hướng về phía Lăng Cửu Thời, tay trái nắm lấy cổ tay phải lắc nhẹ vài cái, khoé miệng khẽ nhếch lên.
-"Không tin, muốn thử không"
Ngụm trà trong miệng Lăng Cửu Thời chưa kịp nuốt xuống thì suýt chút phun ra hết, cố gắng lắm mới nuốt xuống được mà lên tiếng từ chối đây đẩy.
-"Không...không cần, ta tin là được..tin ngươi a~"
Lăng Cửu Thời nghĩ thầm trong lòng mình thôi xong rồi, chuyến này trúng mánh lớn luôn, lâu lâu lên núi hái thuốc mà hái nhầm thuốc độc rồi, thảo nào mà y mấy ngày nay cứ mở miệng ra là đòi giết cậu, cứ tưởng là hắn nói tám phần đùa hai phần thật ai ngờ giờ y sát nhân hàng thật giá thật luôn khỏi tưởng khỏi mơ.

Người kia y thấy Lăng Cửu Thời bình thường lắm mồm như thế mà bây giờ lại đột nhiên im bặt vậy thì cũng có chút hiếu kì, y mới cất tiếng nhàn nhạt.

-" Hối hận rồi"

Lăng Cửu Thời khẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn, gương mặt có chút ngạc nhiên.

-"Hối hận cái gì?"

Y chậm rãi lên tiếng.

-"Ngươi đã mang ta về"

Lăng Cửu Thời tập trung suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng.

-"Ta chưa từng hối hận vì mang người về"

Người kia trên gương mặt thoáng có một cảm xúc khó tả, y quay sang hỏi lại Lăng Cửu Thời.

-"Ngươi cứu ta lại không sợ ta giết ngươi thật sao?"

Lăng Cửu Thời cầm lấy miếng bánh cho vào miệng rồi thong thả đáp lại y.

-"Nói không sợ là nói dối nhưng so với việc không chữa được cho ngươi thì ta lại sợ hơn."

-"Tại sao?". Y dường như không giữ được bĩnh tình trong lời nói của mình nữa.

Lăng Cửu Thời lúc này mới quay sang nhìn người kia đáp.

-"Ngươi giết người của ngươi, ta cứu người của ta, ta có thể sợ ngươi giết ta nhưng ta không thể chấp nhận thấy chết không cứu, người hành y không phân biệt hạng người, bản thân ta cũng không ngoại lệ."

Y nghe Lăng Cửu Thời nói xong thì đột nhiên trở nên im lặng, chẳng biết hiện giờ trong đầu y thực sự đang nghĩ gì nữa nhưng...Lăng Cửu Thời thì có đấy...cậu bước lại gần đến trước mặt người kia, bàn tay khẽ lướt trên mặt y rồi đột nhiên nắm lấy cằm y mà nâng lên, kề sát môi nói khẽ vào tai người kia.

(đồng nhân trò chơi trí mệnh) MệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ