Hôm nay Biên Bá Biền phải dự một buổi tiệc rượu quan trọng ở thành phố bên, vậy nên ngay trong màn đêm khuya khoắt đã phải chuẩn bị hành lí từ sớm rồi lên trực thăng gấp.
Phác Xán Liệt tỉnh giấc khi mặt trời vừa ló dạng, sờ chỗ trống lạnh lẽo bên cạnh chỉ thầm thở dài một tiếng rồi liền chống tay dậy rời giường. Hắn, đã quá quen thuộc với cảnh tượng này rồi.
Ngoại trừ lần duy nhất được Biên Bá Hiền dẫn ra ngoài kia, thì cuộc sống của Phác Xán Liệt lại tiếp tục quay trở lại như trước. Ngày nào cũng vậy, từ đêm cho đến sáng, mọi hành động của hắn đều bị gói gọn trong căn phòng nhỏ này.
Nhưng mà, ngày hôm nay thì lại khác.
Ngay sau khi vừa dùng xong bữa sáng do thuộc hạ đưa đến, Phác Xán Liệt liền được yêu cầu rời khỏi phòng. Mà người gọi hắn đến, là Biên Chính Nhân.
Mặc dù trước khi rời đi Biên Bá Hiền đã căn dặn thuộc hạ kĩ càng là phải trông chừng Phác Xán Liệt cẩn thận, nhưng người đứng đầu casino này, hiện tại chưa phải là cậu. Vậy nên, bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc nghe theo lệnh đưa Phác Xán Liệt đến gặp ông chủ lớn.
Phòng họp rộng lớn lúc này chỉ có hai người. Biên Chính Nhân nghiêm nghị ngồi ở vị trí chủ vị, hạ mắt nhìn Phác Xán Liệt đang đứng trước mắt mình. Ngón tay ông nhẹ gõ từng nhịp lên thành ghế, dùng giọng điệu trầm ổn lên tiếng.
"Ăn nhờ ở đậu vài tháng rồi, vết thương cũng đã khỏi rồi, đã đến lúc nên nói chuyện đàng hoàng với nhau rồi chứ nhỉ, cậu cảnh sát?"
Phác Xán Liệt ngẩng đầu đối lại tầm mắt ông, âm giọng thoát ra không có lấy một điểm sợ hãi nào đối với khí thế áp đảo của người trước mặt.
"Ông muốn nói đến chuyện gì?"
Biên Chính Nhân khẽ nhếch khóe miệng, "Một tên cảnh sát như cậu tự dưng mang một thân đầy thương tích đến chỗ làm ăn của ta, cậu nghĩ ta muốn nói đến chuyện gì?"
"Tôi đã không còn là cảnh sát nữa." Phác Xán Liệt nhàn nhạt đáp lại.
"Ta không hỏi nghề nghiệp của cậu, cái ta muốn biết, là mục đích đến đây của cậu."
"Tôi đã nói ngay từ hôm đó rồi, tôi đến tìm Biên Bá Hiền."
"Tìm con trai ta?" Biên Chính Nhân bật cười. Ông bước xuống ghế, từng bước đi đến trước mặt Phác Xán Liệt, chẳng biết từ đâu rút ra một khẩu súng, đưa lên chĩa thẳng giữa trán hắn.
"Biên Bá Hiền trước giờ làm việc vẫn luôn rất cẩn thận, chưa từng sơ suất để lộ bất kì thông tin nào cho lũ cớm các cậu tìm ra. Nếu không phải vài tháng trước nó cố tình thả thông tin ra, thì cả đời các cậu cũng sẽ chẳng thể nào bắt được nó. Casino này của ta là nơi làm ăn, không phải địa điểm cơ mật giấu kín gì, nhưng mà, trong lúc Bá Hiền đang bị cấm túc, cậu lại có thể biết rõ nó đang ở đây để mà đến tìm, thì quả thực, ta phải dành lời khen cho cậu rồi đó."
Họng súng đen ngòm đang hiện hữu trước mặt nhưng Phác Xán Liệt vẫn chẳng hề tỏ ra sợ hãi. Hắn bình tĩnh đối mắt với người trước mặt,
