06

103 12 0
                                    

Phác Xán Liệt tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Cơn đau khắp toàn thân nhanh chóng truyền đến khiến hai hàng mày hắn nhíu lại. Khoảnh khắc đôi mắt hoa đào chậm rãi mở ra, một thứ cứng ngắc lạnh lẽo đã nhanh như cắt được đặt vào giữa trán hắn. Đến khi tỉnh táo hoàn toàn, gương mặt lạnh lùng mang đầy nghi ngờ của Biên Bá Hiền cũng xuất hiện, đối diện tầm mắt hắn lúc này cũng là họng súng đen ngòm.

Không hổ là tội phạm khét tiếng, phương thức chào hỏi khi gặp lại cũng dữ dằn vô cùng.

Phác Xán Liệt không tỏ ra sợ hãi hay bất ngờ, hành động này của Biên Bá Hiền sớm đã nằm trong dự đoán của hắn. Hắn không phản kháng cũng không chống cự, chỉ một mực im lặng đối mắt với cậu, chờ đợi người đối diện lên tiếng.

Biên Bá Hiền hạ mắt nhìn Phác Xán Liệt, cũng khó chịu chíu chặt mày. Không giống người trước mắt được yên ổn say giấc trong chăn ấm đệm êm, suốt đêm qua cậu chỉ một mực ngồi cạnh hắn, thức trắng đêm chờ hắn tỉnh lại. Và kèm theo đó là bị một loạt những suy nghĩ cùng câu hỏi không ngừng xuất hiện, quấy nhiễu, khiến cho giờ khắc này đầu cậu đau như sắp nứt ra.

Hai mắt Biên Bá Hiền hiện lên tơ máu vì mệt mỏi thức đêm, giọng nói thoát ra lúc này cũng có chút khàn khàn, "Hiện tại tôi đang có rất nhiều điều muốn hỏi anh, nhưng bởi vì đã quá mệt, cho nên bây giờ tôi sẽ chỉ hỏi một câu duy nhất. Nếu dám có nửa lời dối trá, đừng trách súng của tôi không có mắt."

Họng súng lạnh ngắt ấn mạnh lên trán Phác Xán Liệt, thanh âm của Biên Bá Hiền lúc này cũng được nâng cao hơn chút.

"Mục đích đến đây là gì?"

Phác Xán Liệt cảm thấy mỗi lần hắn gặp Biên Bá Hiền, hầu như cậu đều mang một bộ dạng khác nhau để đối diện cùng hắn. Hết ngây thơ dễ dụ, đến cà lơ phất phơ, giờ khắc này thì lại đặc biệt lạnh lùng vô tình, nhưng cũng mang đến cho hắn một sự hấp dẫn vô hình đến khó cưỡng. Nhìn vào đôi mắt chứa đựng đầy sự mệt mỏi kia, Phác Xán Liệt thành thật đáp lại một câu thật lòng.

"Đến tìm cậu."

Biên Bá Hiền khẽ cười, ngón tay vô thức siết lấy cò súng. Khoảnh khắc Phác Xán Liệt chậm rãi nhắm mắt chuẩn bị tiếp nhận sự đau đớn, cổ tay hắn lại bất ngờ bị tiếp xúc với một thứ lạnh lẽo khác, đồng thời sức uy hiếp kinh khủng ở trán cũng biến mất. Tiếng đóng cửa mạnh mẽ vang lên, Phác Xán Liệt mở mắt nhìn tay mình đang bị còng lại bởi chính chiếc còng cảnh sát của mình, khóe môi không khỏi vẽ lên một nụ cười tự giễu.

Biên Bá Hiền khóa tay Phác Xán Liệt lại với đầu giường xong vẫn cảm thấy có chút bất an, sai người đến thay hết cửa sổ rồi lắp thêm vài chiếc khóa ở cửa lớn mới yên tâm rời đi.

Im lặng tiến vào thang máy, đáy lòng Biên Bá Hiền cảm thấy chua xót vô cùng. Đến tìm cậu? Đúng rồi, hắn là cảnh sát, cậu là tội phạm, Phác Xán Liệt đến tìm cậu là lẽ đương nhiên. Cậu lựa chọn không nổ súng, bởi vì cậu tin rằng hắn nói thật. Mục đích hắn đến đây, cũng chỉ là để bắt cậu đi. Nhớ đến những gì đêm qua mình đã từng nghĩ để bào chữa cho người ta, Biên Bá Hiền liền bật cười. Cậu quá ngu ngốc, tự mình đa tình, đúng là không biết xấu hổ.

chanbaek; rabbitNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ