The Family 7

67 6 0
                                    

Kỳ Kỳ lắc lắc Nghiên Nghiên còn đang ngủ say, chọc chọc mặt nó, mềm mại nói, "Nghiên Nghiên, phải dậy rồi."

Nghiên Nghiên lắc lắc tay nhỏ của mình, không dao động.

Kỳ Kỳ lại lắc lắc vai nó, Nghiên Nghiên nhỏ giọng hừ hừ hai tiếng, trở mình, ngủ tiếp.

Kỳ Kỳ bị bộ dáng ngủ nướng của nó chọc cười, bò đến bên cạnh đầu nó phe phẩy vai nó, kêu, "Em trai, phải dậy, không thể ngủ nướng."

Cuối cùng Nghiên Nghiên cũng bị bé lắc đến chịu không nổi, rầm rì xoa xoa mắt, cả người đều toát ra ấm ức.

Kỳ Kỳ ôm nó lên, để nó ngồi ngay ngắn trên giường, Nghiên Nghiên mơ mơ màng màng mở to mắt, chu miệng, nhăn nhăn mày nhỏ. Kỳ Kỳ chọc mặt nó, "Cười cái coi."

Nghiên Nghiên thở phì phì nói, "Không zui, không cười!"

Kỳ Kỳ cảm thấy nó giận dỗi cũng thật đáng yêu, nhịn không được bật cười, hôn hôn mặt nó, bé bước qua hai chân Nghiên Nghiên, xuống giường, đứng bên mép giường mở hai tay với Nghiên Nghiên, "Tới, em tới đây, anh hai ôm en đi đánh răng rửa mặt."

Nghiên Nghiên ấm ấm ức ức nhìn bé, vỗ vỗ giường, "Ngủ."

"Không thể ngủ, nếu không em không thể nào ra ngoài chơi với anh, ba ba và bố." Kỳ Kỳ dỗ nó, "Chúng ta đi đánh răng rửa mặt trước, lát nữa lên xe rồi cho em ngủ, được không?"

Bé vỗ vỗ tay với Nghiên Nghiên, lại mở tay ra, "Lại đây."

Nghiên Nghiên không tình nguyện trở mình, bò tới mép giường, vươn tay ôm lấy Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ ôm nó xuống giường, mang giày cho nó, Nghiên Nghiên thò tay kêu, "Anh hai, ôm."

Kỳ Kỳ lại ôm nó lên, nhưng bé vẫn còn là một bạn nhỏ nên bế Nghiên Nghiên cũng không thể nhẹ nhàng ôm lên như người lớn, Nghiên Nghiên được bé ôm, cũng không thoải mái như được Tiêu Chiến hoặc là Vương Nhất Bác . Nhưng không chịu nổi lúc Nghiên Nghiên ngủ không đủ giấc luôn rất dính người, cả người đều toát ra "chưa tỉnh giấc, không muốn đi đường", nên tình nguyện bị Kỳ Kỳ ôm, dù không thoải mái cũng không chịu tự mình đi.

Bây giờ hai đứa đang ngủ ở phòng Kỳ Kỳ, Nghiên Nghiên cũng có phòng của mình, trang trí cũng tinh xảo xinh đẹp như truyện cổ tích, nhưng cố tình nhóc con này không thích ngủ một mình, sau khi học đi xong, luôn chạy đến phòng Kỳ Kỳ, dần dần, phòng Kỳ Kỳ đã biến thành phòng chung của hai anh em.

Chẳng qua phòng này không nhà vệ sinh riêng, bởi vậy hai cục cưng cần ra khỏi phòng để rửa mặt, nhưng cũng may nhà vệ sinh cũng không xa, Kỳ Kỳ ôm Nghiên Nghiên đi chưa được mấy bước đã đến.

Bé đặt Nghiên Nghiên ở bên trái bồn rửa tay, Nghiên Nghiên nhìn quanh khắp nơi, chỉ chỉ ghế nhỏ của mình, "Ghế ghế."

Nó còn quá thấp nên với không tới bồn rửa tay, bởi vậy Tiêu Chiến cho nó một cái ghế nhỏ chuyên dụng, để nó có thể đứng lên rửa mặt rửa tay.

Kỳ Kỳ mang lại giúp nó, để trước bồn rửa tay, ôm nó đứng lên.

Nghiên Nghiên mềm mại nói, "Cảm ơn anh hai."

"Đừng khách khí."

Nghiên Nghiên quay đầu nhìn bé, "Anh hai đánh răng cho em."

Cái này làm Kỳ Kỳ hơi sầu, bé gãi gãi đầu, "Nhưng mà, anh không biết đánh răng cho em nha."

Bác Chiến Ver) XUYÊN THÀNH HÔN PHU CỦA ẢNH ĐẾ P2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ