Chương 2: Thái Anh

221 17 0
                                    

Sắp tới đầu thu, trời dần tối, đèn lồng thếp vàng đỏ thắm trong vườn thượng uyển không ngừng chiếu sáng, lúc này cũng mất đi vẻ rực rỡ, lười biếng bị gió thu thổi tới thổi lui.

Thái Anh đã mơ một giấc mơ. Trong mơ nàng vẫn là đứa trẻ mười tuổi, lôi kéo tay một người, biếng nhác ngồi trên vách tường cao cao của phủ tướng quân, dõi mắt nhìn về nơi xa, khắp kinh thành là một mảnh tuyết rơi trắng xóa.

Người kia mỉm cười giúp nàng đội mũ trùm đầu, nàng nghển cổ ra nhìn, bên ngoài cửa tròn có một đám người thong thả đi tới, hư hư ảo ảo, không thấy rõ lắm.

Ngoài cung điện, lớp tuyết bao phủ trên lá trúc xanh, rốt cuộc không chịu nổi sức nặng, đột nhiên rơi xuống.

Đoàn người tiến vào cửa tròn, người bên cạnh chợt thu lại dáng vẻ tươi cười, chậm rãi ngồi thẳng. Thái Anh cũng nghiêm mặt.

Dưới lầu, vóc người nàng kia nhỏ xinh, trông giống như búp bê Đông Doanh*, dáng đứng lại thẳng tắp, vô hình trung tăng thêm khí thế, trên vai khoác một kiện ngoại bào huyền sắc dày dặn, phía trên có thêu hoa văn mây xanh xen lẫn với hải đường và phù tang, phức tạp mà mỹ lệ, cổ áo khảm một vòng lông cáo dài mảnh đen nhánh, càng tôn lên cần cổ như thiên nga, cằm nhỏ hình dáng giọt nước, phá lệ chọc người thương tiếc.

*Đông Doanh: Nhật Bản.

Nhưng nàng cũng mang mũ trùm đầu, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, không nhìn rõ ngũ quan.

Thái Anh biết mình không quen người này.

Người này có nhiều tùy tùng vây quanh như vậy, thái giám khom lưng hầu hạ, dường như nàng đứng một mình không vững, phải đặt một bàn tay lên cánh tay thái giám để hắn dìu đỡ. Người phô trương như vậy mà nàng từng gặp qua, e rằng chỉ có Thái Hậu trong cung.

Nhưng không biết vì sao, Thái Anh có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình. Người bên cạnh nắm chặt tay nàng, tay người đó cũng lạnh như băng.

Trong lòng Thái Anh có một âm thanh ầm ầm rung động—— "Đừng ngẩng đầu lên, đừng nhìn ta..."

Người nọ đứng dưới lầu, bình tĩnh nhìn tấm hoành phi trước phủ tướng quân một cách chăm chú, sau đó chậm rãi ngẩng mặt lên.

Thật giống búp bê Đông Doanh. Một con búp bê xinh đẹp, không biết nói chuyện.

Búp bê Đông Doanh nhìn chăm chăm vào Thái Anh. Môi đỏ như chu sa, chóp mũi tinh xảo, sợi tóc đen nhánh, gương mặt trắng như tuyết, mi mục thâm thúy tựa dáng núi, đồng tử vừa an tĩnh vừa sâu thẳm... Thật tuyệt mỹ, khuôn mặt tĩnh lặng như đã từng trèo non vượt biển, như đã từng kinh qua gió tuyết mênh mông.

Thái Anh đã từng thấy người này. Mỗi ngày đều thấy, trong gương đồng, trong hồ nước, trong ánh mắt chan chứa ý cười của người bên cạnh...

Đây chính là nàng. Là một Phác Thái Anh khác.

Thái Anh là nữ nhi duy nhất của vị tướng quân chỉ huy trở về từ chiến trường, là Kỳ Dạ vương phi coi trời bằng vung... Tại sao nàng lại trở thành Thái Hậu?

Thái Anh không nhịn được bắt đầu run rẩy, hoảng loạn tóm lấy người bên cạnh, nhưng lại tóm vào khoảng không. Không biết từ khi nào người kia đã biến mất, nàng thất hồn lạc phách kêu lên một tiếng: "Lệ Sa!"

(LICHAENG)(FUTA) Hận yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ