Chap 12: Có tôi ở đây rồi.

122 12 4
                                    

- Em ngồi ngoan một chút, để tôi xem vết thương em thế nào.

- Không cần đâu mà

Cửu Thời xua tay đẩy hắn ra nhưng Nguyễn Lan Chúc vẫn một mực giữ chặt lấy chân cậu.

- Cửu Thời, tôi xin em. Chân em đã chà sát dưới mặt đường và nó chắc chắn đã bị thương. Em ngừng ghét bỏ tôi một chút được không? Chỉ 15 phút thôi, để tôi xem chân em thế nào đã.

Ánh mắt hắn như van nài, như cầu xin tha thiết khiến Lăng Cửu Thời không đành tâm gạt tay hắn ra khỏi bắp đùi mình nữa. Cậu khẽ gật đầu, yên lặng ngồi ngoan trên ghế để Nguyễn Lan Chúc kéo cao ống quần.

Một vết rách kéo dài từ giữa bắp chân kéo dài lên đầu gối dần lộ ra khiến trái tim hắn thắt lại đau nhói.

Lan Chúc xót xa nhìn vệt máu túa ra từ vết thương đau rát. Đôi mắt hắn không kiềm được mà cay cay, nghẹn ngào ngước lên nhìn cậu.

- Lăng Cửu Thời, thà em giết chết tôi đi còn nhẹ nhàng hơn là để tôi thấy em vì tôi mà thương tổn thế này!

- ...

- Anh đừng như thế, thật lạ lẫm.

- ...

- Dầm mưa lang thang ngoài đường suốt đêm, làm chân sai vặt, làm hình nhân trút giận và còn nhiều thứ khác. Vì anh mà tôi phải trải qua biết bao bộ dạng vậy sao trước đây anh không nói như thế đi? Bây giờ nói để làm gì? Còn chút ý nghĩa nào sao?

- Tôi biết, tôi của năm tháng đó đã tổn thương em rất nhiều. Tôi xin lỗi em, tôi cầu xin em hãy tha thứ cho lỗi lầm của tôi. Cửu Thời à, bây giờ tôi không còn như thế nữa, tôi không còn là một Nguyễn Lan Chúc ngổ ngáo tệ bạc như năm xưa nữa đâu. Hiện tại và mai sau, Nguyễn Lan Chúc sẽ chỉ là một người chuyên tâm làm việc và yêu em hết lòng mà thôi.

- Cửu Thời của tôi, tình yêu của tôi. Cho phép tôi yêu em đi, có được không?

Bàn tay người lớn hơn run run tìm đến hơi ấm từ tay người còn lại, nhưng khi hắn chỉ vừa chạm đến đầu ngón tay trắng trẻo ấy, Cửu Thời đã giật mình thu tay về lại phía sau.

Bàn tay Lan Chúc chơi vơi giữa không trung

Hụt hẫng quá...

Lạnh lẽo quá...

Tôi... đau lòng quá em ơi.

Cửu Thời xoay đầu về hướng khác, hắn cũng nhanh chóng hiểu ra mà không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng nâng chân em nhỏ đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng làm sạch băng bó.

Tâm trí hỗn loạn, đôi tay nhỏ vô thức siết lấy vạt áo vò nát tự bao giờ. Cửu Thời  không hiểu, cậu thực sự không hiểu vì sao lúc nghe hắn nói những lời như thế lại lóe lên một tia ấm áp. Có cái gì đó lạ lắm, rất lạ, và nó đang âm ỉ trong tim cậu không ngừng.

Không phải chứ...

Băng bó xong vết thương, hắn kéo lại ống quần cậu rồi đặt lên nơi ấy một nụ hôn trân quý. Không để Cửu Thời kịp nói đã vội vàng cướp lời.

- Tôi đưa em về!

- Không cần, tôi không về nhà.

Lan Chúc nhíu mày

[ Chuyển ver] Lan Cửu - Biến cốNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ