Sự lo lắng của Lee Eunji không phải là không có lí do. Tuy rằng bữa trưa cô đã kìm sức ăn của Jeon Jungkook lại nhưng tới buổi chiều anh vẫn bắt đầu sinh bệnh.
Khi cô đang dọn dẹp phòng ngủ của Lee Eunji thì chợt nghe thấy tiếng rêи đau đớn ở góc phòng, vừa quay đầu liền thấy người nọ cuộn tròn trêи giường, mắt nhắm lại, mặt trắng bệch như tờ giấy. Quá sợ hãi, Lee Eunji vội vàng cho anh uống thuốc dạ dày.
Đáng tiếc là viên thuốc này không hề có tác dụng giảm đau, ngược lại càng làm dạ dày Jeon Jungkook nhộn nhạo. Sắc mặt anh biến đổi, vọt tới phòng vệ sinh bắt đầu nôn mửa.
Sau ba lần liên tiếp vào phòng vệ sinh, anh đã nôn tới mức chỉ còn dịch dạ dày mới dừng.
Kiếp trước Lee Eunji cũng đã từng bị viêm ruột cấp tính nên biết bệnh này đau đớn đến thế nào, cô vừa lo lắng vừa áy náy đỡ anh nằm xuống giường. Rõ ràng anh cũng là một người đàn ông cao lớn, thế mà lại gầy như trang giấy, tưởng chừng như không có trọng lượng.
Sau khi nằm lên giường, Jeon Jungkook bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, lông mày nhíu thật chặt, vừa nhìn là biết cơn đau không hề giảm đi.
Lee Eunji không dám chậm trễ nữa, cô vừa đứng dậy đi gọi điện thoại thì lại bị anh túm chặt ống tay áo, lôi cô ngồi trở lại chỗ cũ.
Cô quay đầu nhìn thì thấy Jeon Jungkook vừa rồi đang bệnh đến mơ màng nay đã mở to mắt, đôi môi mỏng tái nhợt mấp máy, dường như muốn nói chuyện.
“A Kook, anh đừng vội, tôi đi gọi xe cứu thương ngay đây.” Lee Eunji sờ mặt anh, lấy bàn tay mình lau mồ hôi lạnh trêи trán anh. Thế nhưng cô lại không hề đề phòng rồi bị một bàn tay khác nắm được, lực lớn tới nỗi như muốn bóp gãy cổ tay cô.
Cánh tay gầy trơ xương lạnh lẽo của Jeon Jungkook đối lập với Lee Eunji đầy đặn. Anh nắm lấy và không muốn buông ra, cứ như tìm được nguồn sáng ấm áp ở vùng băng thiên tuyết địa lạnh chết người.
“Đau…” Jeon Jungkook thấp giọng nỉ non, thanh âm khàn khàn kỳ cục.
Lee Eunji muốn rút tay về nhưng lại không biết làm thế nào, đành thở dài: “Tôi biết anh đau mà, cho nên tôi muốn đi tìm bác sĩ cho anh. Nếu anh càng đau thì bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng.”
Hình như là giọng nói mềm nhẹ của cô đã đánh thức thần trí Jeon Jungkook, hàng mi dày của anh run nhẹ, ánh mắt nhìn lên khuôn mặt cô.
Cánh môi của anh yếu ớt hé ra: “Mẹ ơi…”
“…” Ngực Lee Eunji nhói lên, suýt thì nghẹt thở.
Thuốc viên, thuốc viên đâu rồi, bệnh đến ngốc rồi sao? Lại còn gọi người khác là mẹ, cô nhỏ hơn anh một tuổi đấy, được đối xử như này ngượng ngùng quá.
Nhưng thôi vị bệnh nhân đáng thương này mê man đầu óc, trong lòng Lee Eunji cũng cho là vậy. Cô nắm tay anh, nhéo nhéo lòng bàn tay.
“Bị bệnh thì phải gọi bác sĩ, kêu mẹ cũng vô dụng thôi.”
Có lẽ là những lời này có tác dụng, Jeon Jungkook sửng sốt rồi buông tay cô một cách không tình nguyện.
“Tôi đi gọi điện thoại đã, anh nằm đấy đừng nhúc nhích.” Lee Eunji dịch chăn cho anh, đứng dậy đi lấy điện thoại riêng trong phòng.
Biết rõ sẽ bị trợ lý Kang mắng nên Lee Eunji gọi điện thoại vô cùng áp lực. Quả nhiên đầu dây bên kia nghe cô xin giúp đỡ thì im lặng một lúc, ngay sau đó một trận mưa rền gió dữ nổi lên, mắng đến nỗi người trưởng thành như Lee Eunji cũng phải chai mặt.
Tất cả đều là do cô không cẩn thận, không có gì phải phản bác cả.
Cũng may, trợ lý Kang tuy hơi hung dữ nhưng hiệu suất làm việc vẫn rất cao, không lâu sau hắn đã mang theo bác sĩ tư nhân của nhà họ Jeon đến biệt thự.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, thiếu gia nhà họ Jeon đã phải khám gấp tận hai lần, những nhân viên y tế kia đều nhìn anh bằng ánh mắt thương cảm.
Bên Lee Eunji cũng không tốt hơn. Cô đứng ở ngoài phòng, cúi đầu nghe trợ lý Kang quở trách. Bên trong chữa bệnh bao lâu, cô bị quở trách bấy lâu.
Trợ lý Kang nói xong lời cuối cùng thì miệng lưỡi cũng đã khô, hắn hắng giọng rồi đưa ra câu kết: “Cô Lee, hi vọng cô hiểu rõ thân phận của bản thân, chỉ khi cô chăm sóc tốt thiếu gia thì cô mới được coi là phu nhân nhà họ Jeon. Ngược lại nếu cô…” Nói đến đây, hắn dừng một chút, không nói tiếp là để cho cô chút thể diện cuối cùng.
“Có lẽ đại tiểu thư cũng đã nói chuyện với cô, cô ấy cực kì chú ý đến tình trạng sức khỏe của thiếu gia, dự tính trong tháng này sẽ về nước. Đến lúc đó, nếu cô ấy phát hiện cô không chăm sóc thiếu gia chu toàn, mọi việc sẽ không chỉ đơn giản là hủy bỏ hôn ước giữa cô và thiếu gia thôi đâu.”
Lee Eunji cắn môi, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Đương nhiên cô biết, với phong thái có thù tất báo của nữ chính thì chắc chắn sẽ không bỏ qua người đã bắt nạt em trai cô ấy..
Tưởng tượng đến kết cục của nguyên chủ là lau nước mắt trong song sắt, sắc mặt Lee Eunji càng thêm ủ rũ…
BẠN ĐANG ĐỌC
|Jungkook|. NAM PHỤ HẮC LIÊN HOA
FanficTruyện được chuyển ver với mục đích phi lợi nhuận(chưa có sự cho phép của tác giả)