Thác Iguazu của Nani làm Dew cười mãi.
Từ buổi chiều hai người gặp nhau ở Posadas, cả Nani lẫn Dew đều không có gì cần phải nói. Hai con người không thể quen thuộc hơn ở một nơi xa lạ không có ai nhòm ngó, Nani và Dew ở trong phòng khách sạn suốt một ngày hôm sau chỉ để ôm nhau ngủ. Ngày hôm sau nữa, Nani sắp xếp lại số tranh đã vẽ mấy ngày qua về cho Darren, hai người hai túi hành lý nhẹ bẫng cùng nhau ngược lên phía bắc đến thác Iguazu. Giống như một chuyến đi từ đầu này đến đầu kia thành phố khi Dew vừa tan ca, Nani không buồn nhìn đến quang cảnh bên ngoài. Chuyến xe khởi hành từ sáng sớm đưa bọn họ xa khỏi thành phố để dần dần đi đến nơi đồi núi mỗi ngày một nhiều, qua cả mấy con đèo quanh co gấp khúc. Trên xe hành khách đều gà gật ngủ, Nani nắm tay Dew khi cậu vẫn đang nhắm mắt rồi khẽ thổi một cái bên tai cậu.
"Nắm tay anh kĩ vào, nếu xe có rơi xuống vực thì..."
"Thì em che cho anh."
Dew vẫn nhắm mắt nhưng đột ngột cong môi rồi nói bằng giọng không lớn không nhỏ. Nani đưa mắt nhìn quanh, anh kéo đầu Dew tựa xuống vai mình. Đầu lnani cũng ngả xuống bên đầu cậu, anh lẩm bẩm:
"Ở nơi không ai hiểu thì nói nhanh lắm."
"Em nói với anh, với bố mẹ, với Kim Namjoon và Michelle, với cả Lookjun lẫn Joo Hyemi rằng em yêu anh là đủ rồi, còn cần nói với cả thế giới sao? Chỉ có đám trẻ con mới hay nói câu em đứng trước thế giới nói với anh thứ này thứ khác thôi."
Nani không nói gì, Dew bấm nhẹ ngón trỏ lên mu bàn tay anh.
"Hay là muốn em nói rằng anh là cả thế giới của em rồi nên em nói với mình anh là đủ?"
Nani giả vờ buồn nôn, Dew cười cười siết chặt tay anh.
"Nắm tay em kĩ vào, nếu xe có rơi xuống vực thì còn được chết với nhau."
Trải qua chừng đó chuyện, cả hai đều hiểu rằng chuyện gì có nguy cơ xảy ra nhất định sẽ có lúc xảy ra. Đang đứng yên đó một giây sau cũng có thể xa nhau đó, những câu chết chóc nói ra không hẳn là để dọa người. Nani ôm lấy cả cánh tay Dew mà ngủ, đến lúc hành khách trên xe xuống hết hai người cũng không buồn thức dậy. Người phụ xe tới lay nhẹ, Nani choàng tỉnh rồi rối rít kéo Dew ra ngoài.