23

173 9 0
                                    


"Vâng...." Tên nàng từng nghe nói qua, nhưng thật sự không nghĩ tới có quan hệ gì với Kim Minji và Danielle. Nhưng cái trường tư nhân nho nhỏ này sao lại có quan hệ với thương nhân nổi tiếng nhất thương giới cơ chứ? Nàng không hiểu nổi.

"Thì ra là vậy....Vậy em là dì của Kim Minji?"

Hanni gật đầu đầy khó khăn.

"Anh nghe nói hai cô con gái nhà Kim gia không tốt. Quả nhiên là như thế....Hanni, em ít qua lại với bọn họ thôi. Mặc dù mọi người có quan hệ thân thích ...Yêu cầu này của anh có quá đáng không?" Jisung nhìn nàng, ngừng lại.

"Em sẽ chú ý." Hanni cười nhẹ nhưng nụ cười trên mặt còn khó coi hơn khóc.

Hanni đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Cô giáo Pham, chuyện của Haerin vẫn phải giao cho cô rồi. Hiệu trưởng rất khó ra mặt....Trong hai ngày, cô phải khiến Haerin trở lại trường. Làm hiệu trưởng rất khó. Phải để cô giáo Pham chịu khổ rồi...."

Giọng của hiệu trưởng vẫn còn vang lên bên tai nàng. Nàng biết nhất định hiệu trưởng không thể giải quyết được nên mới quẳng lại cho mình. Nàng phải sớm biết có thể học ở trường M thì phải có bối cảnh không bình thường.

"Cô giáo...."

Hanni xoay người, thấy Hee Sun cúi đầu đứng sau lưng nàng.

"Sao vậy, Hee Sun?" Nàng hỏi rất thân thiết.

"Em không thuyết phục được Haerin. Hình như cậu ấy rất thất vọng về trường mình, không muốn trở lại...."

"..."

"Cô giáo, cô có thể đến đó không? Có thể Haerin sẽ nghe lời cô." Hee Sun vội vàng nói.

Nhìn hy vọng tràn ngập trong mắt Hee Sun, nàng sao có thể từ chối được. Huống hồ hiệu trưởng cũng đã ra lệnh rồi. Xem ra, dù nàng có không tình nguyện thế nào thì nhất định phải đến nhà Haerin một lần.

Nàng đã mất tôn nghiêm, sao có thể đối mặt với thiếu nữ này đây?

Nàng cắn môi đứng ngoài biệt thự, do dự không dám đi vào. Chần chừ một lúc, nàng mới hít một hơi thật sâu, đến gần cánh cổng thấp, định bấm chuông cửa.

Nhưng tay vừa chạm tới cánh cổng sắt thì cửa đã "cạch" một tiếng rồi mở ra. Nàng đem theo sự nghi ngờ đi vào. Trong biệt thự hoa lệ có phần yên tĩnh quá mức.

Sao không có người? Không phải là bị trộm chứ? Lòng nàng bắt đầu thấp thỏm bất an.

Nàng lên lầu, đi theo trí nhớ tới trước một cánh cửa. Đây chắc là phòng ngủ của Haerin.

Lòng nàng càng thêm bất an. Vừa hy vọng Haerin có ở đó, vừa hy vọng là không.

Nàng gõ nhẹ hai cái. Hành lang rất yên tĩnh. Dường như cả căn biệt thự chỉ có một mình nàng. Trong phòng không có ai lên tiếng trả lời.

Nàng thoáng chần chừ một chút rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Trên giường lớn xa hoa là một người đang ngủ. Mái tóc che một nửa gò má tái nhợt của cô. Đôi lông mi đen nhánh khép lại, đường cong cái cằm vô cùng tinh xảo.

Đào Thoát (all/hanni)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ