Chương 20: Quân Quân, cho anh

111 3 0
                                    


Môi anh áp tới, bắt đầu câu dẫn mèo nhỏ. Nụ hôn hôm nay của anh không phải là kiểu cuồng bạo gấp gáp nữa, mà như là đang đùa giỡn với con mồi của mình vậy. Hai cánh môi của Giang Quân bị anh mút rồi day day nhẹ, sau đó đầu lưỡi anh cũng vươn ra bắt đầu thăm dò rồi xâm nhập vào khoang miệng cô. Không phải là càn quấy nữa, mà nhẹ nhàng quấn lấy đầu lưỡi của Giang Quân, muốn từ từ dụ dỗ, cuốn cô theo tiết tấu của mình.

Giang Quân có hơi không chịu được. Anh hung hăng hôn cô thì cô không thở nổi, nhưng anh đùa bỡn cô kiểu này thì cô lại không chịu nổi. Kiểu hôn này lúc nhanh lúc chậm, lúc từ từ vờn quanh đầu lưỡi lúc lại càn quét khắp khuôn miệng cô, từ từ kích thích Giang Quân, khiến cho trong người cô cũng như có một ngọn lửa đang từ từ bùng lên.

Có lẽ là do uống một ít rượu, nên cơ thể Giang Quân cũng nhanh chóng nóng lên vì nụ hôn của Viên Soái.

Viên Soái thấy Giang Quân đã bắt đầu mơ màng, liền từ từ cởi chiếc áo len mỏng kia ra quăng xuống dưới ghế. Nụ hôn của anh cũng bắt đầu rơi xuống chiếc cổ mảnh khảnh của cô, lại khẽ hôn lên bờ vai gầy. Lúc thì anh hôn phớt, lúc lại khẽ mút lấy. Tay anh trượt xuống eo Giang Quân, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Ưm...” Giang Quân chịu không nổi kích thích này, cổ họng liền khẽ phát ra một tiếng rên nhỏ.

Viên Soái nghe tiếng rên của cô, tia lý trí liền đứt “phựt” một cái. Hôm này em đừng hòng chạy trốn nữa. Tay Viên Soái đưa xuống xốc váy Giang Quân lên, bắt đầu vuốt ve đùi cô, làn da non mịn đưa tới xúc cảm vô cùng dễ chịu, rồi anh từ từ ngày càng lớn mật hơn di chuyển đến cặp mông căng tròn của Giang Quân, cách lớp quần lót mỏng hết xoa lại bóp. Tay còn lại đặt trên dái tai Giang Quân, day nhẹ. Rồi Viên Soái cúi đầu kề miệng của mình bên tai Giang Quân, giọng nói trầm khàn của Viên Soái vang lên.

“Quân Quân, cho anh nhé?”

Giang Quân nãy giờ bị anh mân mê khắp cơ thể, hai mắt đã hơi long lanh nước, đầu óc cũng không tỉnh táo. Nghe giọng nói nhuốm màu dục vọng của anh, cô mở đôi mắt hoa đào ra nhìn anh. Thấy gương mặt cương nghị mà mình yêu mấy năm qua, Giang Quân không chút do dự liền gật gật đầu.

Thấy vậy, Viên Soái liền xốc Giang Quân lên, để hai chân cô kẹp vào hông mình, hai cánh tay gác lên cổ mình, rồi bợ mông Giang Quân ôm cô đứng dậy. Bước chân Viên Soái nhanh chóng hướng phòng ngủ của mình đi tới.

Bị anh bế thốc lên bất ngờ, Giang Quân theo phản xạ ôm chặt lấy cổ anh, cô hơi ngượng ngùng vùi mặt vào hõm vai Viên Soái. Mùi hương đàn ông nam tính quen thuộc của anh khiến cô thấy an tâm. Nếu là Viên Soái, thì làm gì cũng được. Cô vô cùng nguyện ý.

Lúc đi lên cầu thang, hai tay Viên Soái cũng không hề an phận, một tay đặt sau lưng Giang Quân vuốt ve, tay còn lại vẫn đặt dưới mông Giang Quân xoa nắn.

“Viên Soái...anh lưu manh quá...”

Giang Quân chịu không nổi mấy động tác vuốt ve của anh, liền trong hõm vai của anh phát ra tiếng nhắc nhở người kia. Đợi một chút nữa không được sao? Lại nghe thấy người kia cười khẽ một tiếng.

“Anh thân mật với bạn gái anh mà em cũng bảo anh lưu manh.” Vừa nói lực đạo bàn tay ở mông của anh lại tăng lên, bóp mạnh một cái.

Trở Về Bên Nhau (Full)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ