16. Nhờ có em

586 71 3
                                    

Mùa xuân tháng hai chạm ngõ, thời tiết ấm lên cảm nhận được rõ rệt. Ngọn gió mang chút hơi ẩm nồm thổi qua tán chồi non xuân xanh biếc, vồn vã khóm hoa anh đào phấn hồng tuyệt sắc, thổi tung từng trận cánh hoa tạo một không gian thơ mộng. Mưa bụi reo rắc khẽ chạm lên ô cửa sổ phòng gọi lại từng thanh âm xào xạc. Đông lạnh qua đi, mọi người cũng dần lo lắng cho kế hoạch tương lai, một năm mới đã đến.

Sanghyeok một ngày bỗng nhiên cảm thấy tất cả những bộ đồ vừa vặn trước đây cậu hay mặc ngon lành, bây giờ đồng loạt co cụm hết lại. À không đúng, là cậu to ra. Áo sơ mi cũng chật cứng, phần eo thiết kế có hơi chiết ôm sát bụng lúc này kéo căng tới muốn bứt hết hàng cúc. Khe áo thì mở rộng lộ hết da thịt, Sanghyeok nhìn vào gương mà không khỏi có chút đau khổ. Quần jean cũng không vừa nữa, cúc cài một chút liền khó chịu, vả lại bảo bảo quá lớn, kẹp như vậy sẽ làm đau cả hai.

Đứa nhỏ lớn vô cùng nhanh, chớp mắt cái đã sáu tháng qua đi rồi. Sanghyeok mệt mỏi lục tung tủ quần áo mà không tài nào chọn được cái ưng ý. Vừa phải không nhìn luộm thuộm mà vừa vẫn phải che được cái bụng căng tròn bên dưới. Trời ấm lên rồi, có muốn mặc áo khoác dày để che đi cũng không thể, vả lại đến cái tầm này, áo khoác căn bản cũng vô dụng.

Đợt vừa rồi đi khám định kỳ, Sanghyeok cùng Jihoon đã xác định được giới tính của em bé. Đứa nhỏ là con trai, phát triển vô cùng đầy đủ. Hình như lại còn có chút hoạt bát quá mức, cả ngày hết lăn rồi lộn trong bụng ba nó, chỗ này chỗ kia náo lộng, đạp không biết bao nhiêu lần. Thật ngoài cả dự đoán của Hyukkyu. Anh thậm chí lo lắng khi mà Sanghyeok đã từng bị động thai một lần, sợ rằng thai nhi về sau phát triển có vấn đề. Nhưng kết quả ngược lại vô cùng tốt, anh cũng yên tâm rất nhiều.

Sanghyeok quyết định sẽ đi mua sắm, chọn lấy ít quần áo rộng rộng một chút. Váy bầu thì khỏi đi, có chết Sanghyeok cũng không mặc, cậu dẫu sao cũng là đàn ông. Mặc dù Điền Dã nhiều lần nói cậu nhìn khá trắng trẻo nữ tính, nếu bây giờ mặc đầm bầu thì cũng không có ai nghi ngờ cậu là nam cả, với mái tóc ngắn cùng lắm chỉ nghĩ là một cô gái có cá tính mà thôi.

Jihoon đã đi làm rồi, Sanghyeok đành rủ Điền Dã cùng mình tới cửa hàng quần áo chọn ít đồ. Với lại ông chủ có xe mà không phải sao, nếu mua nhiều thì nhờ anh ấy xách hộ cho. Cậu đang bụng mang dạ chửa, phải cật lực biết tận dụng những nam nhân bên cạnh mà nhờ vả.

Xe hơi của Điền Dã đỗ vào gara dưới tầng của khu trung tâm mua sắm. Sanghyeok mở cửa ra trước, ngồi gọn ở một cái ghế gỗ dựng bên cổng ngoài, đợi anh gửi xe đi ra. Thiếu niên liên tục ưỡn người tựa lên tựa ghế đằng sau tìm một cái tư thế dễ chịu, một tay đấm đấm eo hông nhức mỏi. Lưng Sanghyeok dạo này rất thường xuyên khó chịu, đã vậy sức nặng từ bảo bảo càng lúc càng tăng thêm nên Sanghyeok chỉ cần đi một đoạn, đã thấy mệt hổn hển thở.

Nếu như có nam nhân kia đi bên cạnh, khẳng định hắn sẽ biết ý mà dừng lại một chút xoa bóp giúp cậu. Còn rất hay dùng tay mình đặt vào vòng eo của Sanghyeok, mặc kệ ánh nhìn chằm chằm của cậu mà hy vọng bản thân có thể san sẻ chút gánh nặng.

Nhiều người đi qua bị gương mặt khả ái xinh đẹp mang hơi hướng trung tính của Sanghyeok thu hút. Tới khi nhìn xuống thiếu niên bụng bầu tròn vo nhô cao khỏi lớp áo thun thì không khỏi tự đoán xem Sanghyeok rốt cuộc là nam hay nữ. Con gái cũng có thể để tóc ngắn mà, cộng thêm làn da trắng bóc cùng đôi mắt đen tuyền long lanh, lại càng giống như củng cố thêm bối rối nghi ngờ của bọn họ.

Choker | Xin hãy để tôi chịu trách nhiệm.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ