Chapter II

65 13 0
                                    


Sau khi tranh cãi một lúc, Junghwan và Doyoung quyết định đi ăn tại một trong những nhà hàng gần bệnh viện nhất. Doyoung rõ ràng không muốn ở lại lâu với Junghwan trong chiếc xe lớn trông rất đáng sợ của hắn. 

Junghwan đã mời Jaewon đi ăn sáng cùng nhau nhưng cấp dưới của hắn từ chối và nói rằng anh ta đã ăn đủ món sashimi tối qua. Lúc này cả hai đang bước ra khỏi phòng khám nghiệm tử thi, khóe môi Junghwan nhếch lên khi hắn nghe thấy tiếng cọt kẹt phát ra từ đôi giày Doyoung đang mang.

"Anh bao nhiêu tuổi?" Junghwan đột nhiên hỏi, Doyoung có vẻ suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời.

"Tháng mười hai là hai mươi chín. Anh không biết sao? Chúng ta bằng tuổi nhau phải không?"

"Hai mươi chín tuổi mà còn đi giày nghe như thế này à?"

"Đó là tiếng của chống trượt!" Doyoung phản đối: "Anh không biết về chống trượt sao? Nó rất hữu ích để tôi không bị trượt và dễ ngã khi đi bộ". Anh nói tiếp, Doyoung kiễng chân lên một chút khi trả lời câu nói của Junghwan, cố gắng chiều cao cho phù hợp với họ.

"Được rồi, được rồi, tôi hiểu rồi. Anh không cần phải nhón chân như vậy nếu không sẽ ngã thật đấy."

Doyoung cười nhẹ trước khi bước ra khỏi bệnh viện trước Junghwan, nhà hàng họ muốn ghé thăm nằm ở bên kia đường, và Doyoung có vẻ ngần ngại khi băng qua đường vì buổi sáng đường khá đông đúc.

"Làm sao? Sợ qua đường hả?" Junghwan hỏi, trò trêu chọc Doyoung chưa bao giờ thất bại trong việc khiến hắn thích thú.

"Tôi đang đợi anh."Doyoung trả lời một cách qua loa, tay anh kéo mạnh tay áo khoác Junghwan đang mặc.

Junghwan lại cười lớn trước khi dẫn Doyoung băng qua đường, tính cách của vị bác sĩ pháp y này hoàn toàn tỷ lệ nghịch với công việc anh đang làm. Ai có thể nghĩ rằng Doyoung là người khám nghiệm tử thi? Dành hàng giờ đồng hồ trước những thi thể đôi khi không còn thành hình, cố gắng tìm kiếm dấu vết và nguyên nhân cái chết trở thành tâm điểm của gia đình nạn nhân, những người cần sự công lý.

Khi đi cạnh nhau, Doyoung thực sự trông giống như một cậu thiếu niên theo chú đi làm. Ngay sau khi hai người ngồi vào ghế đối diện nhau, Doyoung lập tức gọi thực đơn anh thường ăn cùng với hai chai rượu soju, lúc này anh thực sự muốn say.

Gặp gỡ Junghwan thực ra cũng không tệ lắm, hắn thường xuyên trêu chọc Doyoung và khiến anh tức giận, nhưng đó không phải là điều khiến Doyoung căng thẳng hôm nay.

"Anh biết gì không?" Doyoung nói sau khi uống hết ngụm soju đầu tiên.

"Tôi không biết, anh còn chưa nói gì cho tôi."
Doyoung thở dài, lẽ ra anh nên ấn đầu Junghwan vào bức tường bên cạnh. Nhưng Doyoung chưa muốn vào tù.

"Thật ra, tôi không thích gặp anh." Doyoung nói lại.

Junghwan đang bận khuấy đồ ăn ngẩng đầu lên, Doyoung ghét hắn đến vậy sao?

"Bởi vì mỗi lần gặp anh, tức là có thi thể mới. Tôi cảm thấy thật ngu ngốc vì đến bây giờ vẫn chưa tìm ra tung tích hung thủ, đã là nạn nhân số mười bốn rồi."

|HWANDO| NightfallNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ