Chapter VII

50 13 0
                                    


Đôi mắt Doyoung mở to khi nhận ra Junghwan vừa hôn mình, ngay trên môi.

Bên trong phòng khám nghiệm tử thi, có cả Haewon, và những thi thể chưa được chuyển vào nhà xác phía sau. May mắn thay, Haewon không nhìn thấy sự việc ngắn ngủi vừa rồi vì cô quá bận che phần da hở quanh cổ nạn nhân.

Trong khi đó, Junghwan, kẻ ngang ngược vẫn đứng cạnh anh, cúi đầu xuống vì Doyoung đang ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng khám nghiệm tử thi. Và điều đầu tiên Doyoung làm khi lấy lại sự tỉnh táo là đá vào chân Junghwan.

"Ối!" Junghwan vừa la làng vừa ôm chân, hắn cảm thấy khá đau vì Doyoung đi bốt khi làm việc.

Giọng nói của Junghwan khiến Haewon ngẩng đầu lên, cô nhìn hai người trước mặt với ánh mắt ngạc nhiên trước khi đưa thông tin cho Doyoung rằng thi thể nạn nhân đã được khâu lại và sẵn sàng chuyển đi.

Doyoung đứng dậy khỏi chỗ, phớt lờ Junghwan, người vẫn đang ôm chân nhăn nhó. Anh đi về phía Haewon rồi giúp cô đẩy cáng ra khỏi phòng.

Cử động của Doyoung rất hạn chế vì miếng băng quấn quanh tay trái khiến Junghwan phải đi đến giúp đỡ họ ngay cả khi bước đi khập khiễng. Doyoung cố nhịn cười hết mức có thể vì không ngờ cú đá của mình lại mạnh đến thế, thành công trong việc khiến chàng thám tử có thân hình to lớn như Junghwan phải liên tục nhăn nhó vì đau.

Haewon nói lời tạm biệt sau khi họ di chuyển thi thể xong, đồng thời không quên liên tục xin lỗi vì tối nay đã vô tình làm tay Doyoung bị thương. Là một người sếp tốt, Doyoung cố gắng thấu hiểu vì đó hoàn toàn không phải lỗi của Haewon.

Sự rời đi của Haewon khiến Doyoung lại một mình với Junghwan trong phòng khám nghiệm tử thi, bầu không khí khó xử ngay lập tức ập đến vì họ bất ngờ nhớ lại sự việc ngắn ngủi trước đó. Doyoung không biết tại sao Junghwan lại hôn mình, anh cũng không muốn biết vì anh không muốn thảo luận về chuyện đó, đặc biệt là khi biểu hiện của Junghwan bây giờ đã khác rất nhiều so với lần khám nghiệm thi thể trước đó.

Kể từ khi hắn đến nhà anh vào đêm hôm đó, thái độ vốn đã kỳ lạ của Junghwan lại càng trở nên lạ hơn, khiến Doyoung có chút khó chịu trước tất cả sự quan tâm mà Junghwan dành cho anh.

"Muốn về nhà bây giờ không?" Junghwan hỏi khi Doyoung ngồi vào ghế và cởi đôi bốt và thay một đôi giày thoải mái hơn.

"Ừm." Doyoung trả lời ngắn gọn, anh hối hận khi đã không gỡ ngay chiếc đế giày cứng đang dùng ra, vết thương trên tay đã được băng bó lại cảm thấy đau đớn vì phải cọ xát mãi.

Junghwan nhận ra biểu cảm của Doyoung liền bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt người nhỏ hơn: "Để tôi giúp." Hắn vừa nói vừa cẩn thận cởi đôi bốt - thứ đã đá vào chân hắn cách đây không lâu - rồi xỏ đôi giày thể thao mà Doyoung đã chuẩn bị sẵn bên cạnh.

"Cố lên.". Junghwan đưa một tay đưa ra trước mặt Doyoung.

Ban đầu Doyoung muốn nắm lấy bàn tay đưa ra nhưng anh lại nhớ đến sự việc nụ hôn trước đó nên lập tức lắc đầu, hất tay Junghwan ra.

"Anh sao thế?" Junghwan ngạc nhiên hỏi.

"Đừng đến gần tôi." Doyoung mắng, anh bước ra khỏi phòng và không để ý đến Junghwan vẫn đang theo sau mình.

|HWANDO| NightfallNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ