Có thể là anh không? (End)

806 75 2
                                    



Tùng Dương vui mừng chạy thẳng ra khỏi cổng trường sau khi kết thúc bài thi môn Toán. Hôm nay là ngày thi cuối cùng của cậu, sắp được nghỉ hè rồi!

Anh Ninh đang ngồi trong xe bấm điện thoại, không chú ý người đã đứng nhìn anh được một lúc. Tùng Dương đưa tay gõ nhẹ lên kính xe bên ghế phụ.

"Anh, anh ơi!"

Anh Ninh nghe động tĩnh liền ngẩng mặt nhìn về phía cậu, miệng vô thức cười. Anh bấm mở cửa, Tùng Dương không chần chừ chui vào trong.

"Anh ơi, đề Toán kỳ này dễ lắm, em làm được gần hết luôn, đoán chắc tầm tám điểm. Nè, anh xem. Câu này..."

Tùng Dương vừa lên xe đã nói không ngừng, Anh Ninh nhìn đáy mắt ngập tràn hạnh phúc của cậu, không nhịn được bật cười. Tùng Dương đang luyên thuyên thì phát hiện anh không mấy tập trung vào lời của cậu.

"Anh cười cái gì hả? Có nghe người ta nói không thế?"

"Có, anh đang nghe mà. Giỏi lắm em yêu." Thực ra anh tập trung vào người đang nói hơn là những gì cậu nói.

"Làm được bài khiến em vui đến vậy hả?"

"Đương nhiên rồi." Tùng Dương không giấu nổi vui mừng, nụ cười rạng rỡ vẫn treo trên môi.

"Thế có thưởng gì cho anh không? Anh đã kèm em học suốt mấy tháng qua đó."

"Thì em thưởng cho anh trái tim của em rồi còn gì." Tùng Dương nhoẻn miệng cười.

"Thôi cũng được." Anh Ninh cũng bật cười. Ghê đấy, nay biết ghẹo lại anh luôn rồi. Thực chất anh chỉ định trêu cậu một chút chứ cũng không thật sự muốn nhận phần thưởng.

"Bao giờ anh Tuấn lên Hà Nội hả anh?" Anh Ninh đã nói chuyện này với Tùng Dương từ mấy tháng trước, bỗng cậu nhớ ra nên thuận miệng hỏi.

"Chắc sau khi nó thi tốt nghiệp xong. Đến hôm đó, em có muốn đi tiễn nó không?" Anh Ninh hỏi.

Tùng Dương đang thắt dây an toàn thì khựng lại, nheo mắt nói: "Nè nha, hông có nghen chuyện cũ nha." 

"Không hề, anh hỏi thật đó." Tùng Dương lại nghĩ oan cho anh rồi. Anh mới không thèm ghen với cái thằng đó.

"Thế anh có đi không?"

"Có chứ."

"Vậy thì em cũng đi."

"..."

__

"Xong chưa con?" Dì Mai thấy sắp trễ giờ mà thằng con của dì vẫn chưa ra khỏi cửa, sốt ruột thúc giục. Anh Tuấn lên tiếng đáp lại vài câu rồi vác theo vali chạy xuống.

Anh Ninh là người lái xe chở bọn họ ra bến xe. Tùng Dương ngồi bên ghế phụ, dì Mai, mẹ anh, Anh Tuấn ngồi ở ghế sau. Trên đường đi, Tùng Dương luôn có cảm giác một cặp mắt đang hướng về phía mình. Cậu hơi mất tự nhiên thì bỗng một bàn tay đáp lên đùi cậu vỗ vỗ như đang an ủi rồi nhanh chóng rời đi.

Cậu nghiêng mặt nhìn anh, Anh Ninh cũng nhìn cậu. Tùng Dương cười với anh. Anh Tuấn ngồi sau chợt thấy hơi nóng mắt. Mẹ hắn đang không ngừng dặn dò hắn phải thế này thế kia, nhưng Anh Tuấn không tập trung nổi, căn bản không nghe lọt tai chữ nào. Hắn hậm hực nhìn hai người trước mặt.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Jul 20 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[NinhDương] • Ninh Dương Stories •Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ