Chương 42: Mỗi người một tâm sự

225 10 4
                                    

Sở Lâm Lang vội rút tay, ngượng ngùng chào hỏi chủ tử: "Mấy người này là bạn cũ chốn quê nhà, còn Hạ Thanh Vân là huynh trưởng của Hạ Hà. Họ vừa mới vào Kinh thành, giờ trời tối rồi, nhà nhà đều đóng cửa nên không chỗ ăn cơm, ta mạo muội để họ bôi thuốc ở ngoài viện, lát nữa ăn mì xong họ sẽ về khách điếm nghỉ ngơi... Họ chỉ ở ngoài viện, không có đi vào nội viện..."

Nàng nghĩ một chút rồi lại bổ sung: "Vì đã không báo với Thiếu khanh đại nhân trước khi dẫn người về, kính xin đại nhân đừng trách, tiền ăn cơm của họ cứ lấy từ tiền lương tháng của ta ra trừ."

Tư Đồ Thịnh đứng đó với khí thế không cần tức giận cũng đã thấy uy nghiêm, nhất thời hắn cũng không nói gì, chỉ đánh giá Hạ Thanh Vân từ trên xuống dưới.

Hạ Thanh Vân và những người khác nghe xong lời của Sở nương tử cũng lần lượt bước tới chào hỏi đại nhân, thấy vị đại nhân này có vẻ không dễ nói chuyện gì, họ vội vàng ăn vài miếng rồi nhanh chóng cáo từ ra về.

Tư Đồ Thịnh không nói gì thêm rồi một mình đi vào thư phòng.

Một lát sau, Sở Lâm Lang dùng khay bưng một bát mì canh mới nấu xong mang lên cho Thiếu khanh đại nhân ăn bữa khuya.

Hôm nay bọn người Hạ Thanh Vân gây một trận ồn ào quá lớn, nàng còn đi Lục vương phủ một chuyến.

Mấy chuyện này nàng không dám giấu diếm, phải giải thích với đại nhân đây một chút.

Nàng nói rất tỉ mỉ, bao gồm cả việc bản thân đã nói những gì, còn có thái độ hòa nhã khác thường của Lục điện hạ với nàng.

Nói xong, nàng ngẩng nửa đầu lên dò hỏi: "Đại nhân, hôm nay ta có nói gì không nên nói không?"

Ánh mắt Tư Đồ Thịnh có hơi lạnh lẽo, ngón tay dài chậm rãi vẽ vòng trên nghiên mực, đúng lúc Sở Lâm Lang đang có chút bồn chồn thì hắn rốt cuộc cũng mở miệng hỏi: "Huynh trưởng Hạ Hà bao nhiêu tuổi, đã thú thê hay chưa?"

Hả? Sở Lâm Lang có hơi ngớ người, không hiểu ý mà Tư Đồ đại nhân hỏi.

Nàng thành thật trả lời: "Hắn ta... hơn ta một tuổi thì phải? Vậy thì năm nay hẳn là đã hai mươi lăm rồi, vẫn chưa thú thê, còn có thiếp hay không thì ta không biết."

Tư Đồ Thịnh nở một nụ cười: "Lớn tuổi như vậy rồi mà còn chưa thú thê, có phải là có bệnh kín gì không?"

Lời này Sở Lâm Lang đã từng dùng để mỉa mai tên độc thân Tư Đồ Thịnh.

Sở Lâm Lang nghi ngờ hắn lại muốn đào bới chuyện cũ, nàng liếc hắn một cái rồi khô khan nói: "Những đứa trẻ xuất thân khổ cực thì thú thê muộn là chuyện thường tình, huống chi hắn còn hằng năm chạy thuyền..."

Tư Đồ Thịnh chợt gật đầu, hóa ra là vậy.

Vậy thì dễ giải thích cho việc tên tiểu tử kia liếc mắt đưa tình với nữ quản sự phủ hắn, bàn tay đen sì kia còn nắm lấy bàn tay ngọc mãi không buông.

Đứa trẻ xuất thân nghèo khổ, nếu không phải là nghèo đến mức cưới không nổi vợ thì cũng có thể là trong lòng đã có người, nghĩ đến chuyện nhặt một miếng thịt từ trên trời rơi xuống.

Tuý Quỳnh Chi - Cuồng Thượng Gia Cuồng (ONGOING)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ