Trí nhớ của cậu rất tốt, cốt truyện và nhân vật chỉ cần nhìn qua là nhớ, càng không phải bàn đến việc giờ chính mình cũng ở trong truyện, tên của những nhân vật kia và chuyện bọn họ sẽ phải trải qua như đèn kéo quân xẹt qua đầu cậu.
Chỉ trong chốc lát, cậu đã xác định được thân phận của người trước mặt --- bạn thân của nguyên thân, Hồng Trí Tú.Doãn Chính Hàn chơi thân nhất với người này, cộng thêm Văn Tuấn Huy ở trong phòng học nữa.
"Không nộp bài tập." Doãn Chính Hàn lời ít ý nhiều.
"Ồ." Hồng Trí Tú không cảm thấy ngạc nhiên, lập tức lấy điện thoại di động ra: "Voice chat không?"
"..." Doãn Chính Hàn không hiểu lắm thế giới của học tra, vẻ mặt của cậu có chút kì quái: "Ông không vào lớp à?"
"Kệ." Hồng Trí Tú cực kì khí phách vung tay lên: "Đợi lát nữa thầy trông thấy tôi ở ngoài, chắc chắn cũng sẽ bắt tôi ra ngoài đứng thôi, giờ đứng đây chơi thì cũng thế. Nhưng tí nữa thầy mắng thì tôi không đánh được đâu, treo máy đi theo ông đấy nhé, đứng để tôi hiến mạng."
Doãn Chính Hàn: "..." Sắp xếp trâu bò thế.
"Chơi không?"
"Chơi."
Tranh thủ lúc trò chơi đang đăng nhập, Hồng Trí Tú ngồi xuống đất, vội vàng tìm một tư thế tốt nhất để chơi game, cũng không ngẩng đầu lên: "Hàn Hàn, nếu ông chọn xạ thủ thì để tôi chơi hỗ trợ cho. Chúng ta đi đường dưới, tôi gọi thêm mấy tên lợi hại ở trong ban, đường trên với đường giữa để chúng nó lo, lúc combat ông nhớ tránh xa một chút."
Doãn Chính Hàn nhớ ra, nguyên thân không chỉ học dốt, mà chơi game cũng dở, gần như chẳng giỏi cái gì.
Hoàn toàn trái ngược với Doãn Chính Hàn, Doãn Chính Hàn là kiểu người muốn làm cái gì thì nhất định phải làm được tốt nhất. Có thời cậu say mê Vương Giả*, lập tức đi nghiên cứu chiến lược, xem các đại thần truyền bá kĩ xảo, để đạt được trình độ tốt nhất, Doãn Chính Hàn không ngại tập luyện hơn nghìn lần.
*Vương Giả Vinh Diệu (Honor of King), một tựa game của Trung gần giống với Liên Quân Mobile.
Cậu lấy điện thoại ra, ngồi xuống sát bên Hồng Trí Tú, mở trò chơi lên, suýt nữa bị đống skin của nguyên thân làm cho mù mắt.
Mặc dù nguyên thân chơi game dở, nhưng hắn có tiền, nhân vật anh hùng nào hắn cũng có, skin cũng mua đủ, kĩ thuật kém nhưng nhân vật nhất định phải đẹp.
Nhà Doãn Chính Hàn nhiều nhất cũng chỉ được tính là khá giả tầm trung, không cùng một cấp bậc với dạng giàu nứt đố đổ vách như nguyên thân*, vì có vài skin còn phải quay hên xui. Doãn Chính Hàn nhìn bản thân an ủi, mặc dù thế giới này hoàn toàn xa lạ, nhưng bây giờ mình cũng coi như là người có tiền.
*đoạn này là nói đến trong game nhé, chứ bạn thụ trước khi xuyên sách là trẻ mồ côi
Cậu vào game, chọn tướng quen nhất là Lý Bạch.
Hồng Trí Tú nhìn cái nhân vật sáng lấp lánh so với đám nghèo khổ bọn họ như người của hai thế giới, kinh ngạc: "Không phải ông thích nhất là Lỗ Ban sao?"