13

48 4 0
                                    

Doãn Chính Hàn biết giương nanh múa vuốt, khung xương lại cực kì thanh tú.
Tằng Hiểu đang định đưa bữa sáng cho Doãn Chính Hàn để lấy lòng, đôi mắt dần mở to, cái cằm sắp rớt xuống vì há miệng quá lớn, cô nàng vội vã che miệng lại, hít vào một hơi, cổ cảm thấy mình sắp ngất rồi, cổ vừa nhìn thấy cái gì cơ?!

Đây là hình ảnh tuyệt mỹ nhường nào chứ?!!

Doãn Chính Hàn bị cảm, buổi sáng uống thuốc xong mới ra ngoài nên phản ứng bị chậm nửa nhịp, vô thức đối mặt với đôi mắt của Thôi Thắng Triệt, khoảng cách gần đến nỗi khiến cậu hoảng hốt trong tích tắc.

Hương bạc hà thoang thoảng len lỏi vào xoang mũi khiến Doãn Chính Hàn khôi phục sự tỉnh táo, cậu chui ra khỏi ngực Thôi Thắng Triệt , trực tiếp ném người xuống ghế, mệt rã rời nằm ra bàn, vùi đầu vào trong khuỷu tay.

Mắt thường cũng có thể thấy được vành tai cậu đỏ bừng.
Thôi Thắng Triệt thu tay về, cảm xúc ấm áp nơi lòng bàn tay còn chưa rút đi, đầu ngón tay khẽ miết, qua nửa ngày mới cầm lên cây bút ở bên cạnh.

Doãn Chính Hàn đang nằm bò ra bàn, đối với việc mình ngã vào trong ngực Thôi Thắng Triệt vẫn rất cảm thấy rất mông lung, đến lúc cậu giương mắt nhìn thấy vẻ mặt "Ôi mẹ ơi kích thích vãi chưởng" của Tằng Hiểu thì càng thêm ngu người.

Nơi góc khuất không ai nhìn thấy, cậu vùi mặt, che giấu dưới hàng mi dài là sự mờ mịt bao phủ khắp đáy mắt.
Vừa rồi đôi mắt Thôi Thắng Triệt nhìn cậu không hề có sự chán ghét của ngày trước, cộng thêm việc tối qua anh ta che mắt cậu nói một câu kia.

"Tôi không ghét em."

Cậu bị che mắt, cho nên không thấy được ánh mắt và nét mặt của Thôi Thắng Triệt khi nói câu này, nhưng Doãn Chính Hàn có thể nghe ra được từ giọng nói kia, Thôi Thắng Triệt không có lừa cậu.
Tằng Hiểu ngồi đằng sau chọc chọc lưng Doãn Chính Hàn: "Hàn Hàn, ăn sáng không?"

Doãn Chính Hàn ngẩng đầu lên, vẻ mặt phờ phạc: "Không có khẩu vị, cậu ăn đi."

"Ừ." Tằng Hiểu đành phải nói, cô nàng nhìn chằm chằm vào mặt Doãn Chính Hàn, đột nhiên nghĩ ra điều gì, lại chọc lưng cậu: "Hàn Hàn, có phải hôm qua cậu cho tôi mượn ô nên mới mắc mưa bị cảm không?"

Doãn Chính Hàn không quay đầu, giọng nói ỉu xìu: "Hình như vậy."

"À." Tằng Hiểu cúi đầu, thấy rất áy náy.
Doãn Chính Hàn hít mũi, ho khan hai tiếng, vẫn không quên an ủi Tằng Hiểu: "Thỉnh thoảng bị cảm cũng sẽ giúp tăng sức đề kháng cho cơ thể."

Ánh mắt Tằng Hiểu sáng lên: "Thật à?"

"Ừ, lừa cậu làm gì."

Tằng Hiểu ghé vào trên mặt bàn, cười hì hì nói: "Vậy giờ nghỉ trưa tôi đi mua trà sữa nóng cho cậu nhé."

Hai người cậu một câu tôi một câu, nói mãi không ngừng. Tằng Hiểu cực kì lắm mồm với những người mà cô nàng thích, và người cô nàng thích thì cực kì nhiều, cứ đẹp trai là mê, người nào đó nghe một hồi, cảm thấy hơi ồn ào.

Cho đến tận khi Phạm Văn Thao vào lớp, bầu không khí trong phòng học mới chậm rãi yên lặng. Cô đứng trên bục giảng, ra hiệu cho mọi người đừng nói chuyện.

Độc Chiếm [Cheolhan/Chuyển Ver]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ