Chương 8

61 1 0
                                    

Thật ra, từ trước đến nay Bùi Vũ Ninh chưa bao giờ để người khác uy hiếp, có điều tình huống bây giờ đặc biệt. Nói đúng ra thì cũng không phải Chu Thời Duật đang uy hiếp, cùng lắm là trao đổi lợi ích mà thôi.

Chẳng qua cái anh ta muốn cũng quá kỳ lạ.

Đọc tiểu thuyết? Là vì trả thù chuyện lúc nhỏ bị cô bắt đọc tiểu thuyết cho cô nghe sao?

Bùi Vũ Ninh Nhìn thoáng qua tên cuốn sách --《Thật bất ngờ! Thiếu gia ác ma thế mà thầm mến tôi》 do một tác giả tên Tô Tiền Tiền viết.

Khá lắm, cô đã 23 tuổi, đã qua tuổi thích đọc tiểu thuyết không chính thống từ lâu rồi, rốt cuộc Chu Thời Duật tìm ở đâu ra cuốn tiểu thuyết này chứ?

Bùi Vũ Ninh: "Đổi sang cái khác được không?"

Chu Thời Duật: "Không được."

"..."

Bùi Vũ Ninh nhanh chóng cân nhắc trong vài giây giữa hai lựa chọn 'thay đổi địa điểm khác' với 'bám trụ ở Cảng Duyệt': "OK, đọc thì đọc."

Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, đầu óc kinh doanh nhạy bén của Bùi Vũ Ninh nói với cô sẽ không có địa điểm nào phù hợp hơn Cảng Duyệt để khai màn sự kiện đầu tiên kể từ khi cô về nước.

Đặc biệt hôm nay sau khi gặp được Triệu Thạc Nhi đến từ Nam Á kia, cô càng cảm thấy sự kiện này của mình hoặc là không làm, còn đã làm thì nhất định phải làm ở nơi nổi bật, rực rỡ nhất Bắc Kinh.

Cơm nước xong xuôi, Chu Thời Duật trở lại bàn làm việc. Bùi Vũ Ninh cũng lấy điện thoại ra tìm cuốn tiểu thuyết mà anh yêu cầu, bắt đầu đọc từ chương 1.

Câu chuyện này tương tự với những câu chuyện mà Bùi Vũ Ninh đã đọc khi còn nhỏ, đều là tiểu thuyết ngôn tình không giống lẽ thường. Đại khái là câu chuyện tình yêu của một đôi thanh mai trúc mã, nam chính khá phúc hắc, là sói xám tâm cơ vẫn luôn nhớ thương tiểu bạch thỏ.

"Long Thiểu nhìn gương mặt đang ngủ say của Phi Phi, không nhịn được nhẹ nhàng xoa vành tai đỏ ửng của cô, trong đôi mắt tà mị hiện lên ý cười dịu dàng, a, nhóc con, sớm muộn gì em cũng là người phụ nữ của tôi..."

Sau khi đọc nội tâm của thiếu gia ác ma, Bùi Vũ Ninh thật sự nhịn không được rùng mình: "Thật xin lỗi, tôi mắc ói quá."

Chu Thời Duật: "..."

Bùi Vũ Ninh đặt điện thoại xuống: "Sao anh có thể vừa làm việc vừa nghe loại tiểu thuyết não tàn này được vậy? Tôi chỉ mới đi có hai năm, từ lúc nào anh lại có cái sở thích biến thái này? Ba mẹ anh biết không? Tình trạng này đã kéo dài bao lâu rồi?"

Cô lảm nhảm liên tục, Chu Thời Duật nhíu mày, đặt cây bút trong tay xuống, ngẩng đầu lên.

Hai người đối mặt nhau, đây là lần đầu tiên Bùi Vũ Ninh nhìn thấy anh đeo kính từ sau khi trưởng thành.

Lần cuối cùng nhìn thấy là khi hai người vẫn sống chung dưới một mái nhà, Chu Thời Duật đang sửa bài cho cô.

Ký ức bị chôn vùi đột nhiên ập tới, Bùi Vũ Ninh sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy --

[Reup-Hoàn] Yêu đương tự nguyện - Tô Tiền TiềnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ