37

101 18 0
                                    

An Hữu Trân vừa xuống máy bay, ra xe đỗ cạnh phòng tổng hợp chờ Trương Nguyên Ánh. Cô cầm điện thoại lên, bấm gọi điện thoại A Tả .

"Mọi việc bên kia thế nào rồi? . . . . . . Phân tích tài chính thì sao? . . . . . . Ừ, được rồi, mau chóng gửi cho tôi. Tôi đã về thành phố T rồi. . . . . . . Ừm, chuẩn bị tốt việc thu xếp sau đó, tuyệt đối không thể đả thảo kinh xà. Còn có, ngày mai giúp tôi hẹn giờ gặp lãnh đạo, tôi tự mình đi."

Cúp điện thoại, An Hữu Trân một tay chống trên cửa xe, một tay xoay điện thoại chơi. Ánh mắt nhìn về phía xa, bỗng nhiên khóe miệng hiện ra một tia cười, Trịnh Tuyết Lan, hình như tôi làm gì đều có lợi cho cô.

Buổi tối hai người nằm ở trên giường kể về nhớ nhung trong nhiều ngày qua, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, An Hữu Trân rất nhanh tiếp.

"Ừm. . . . . . Tôi đây liền nhìn. . . . . . Chuyện ngày mai sắp xếp xong rồi sao? . . . . . . Nha? Nàng đêm nay cũng đến ? . . . . . . Bị huỷ bỏ? Chuyện khi nào? . . . . . . Này cũng không phải chuyện tốt. Bên đại học T nói thế nào? . . . . . ."

An Hữu Trân nhẹ nhàng đứng dậy, đem chăn đắp kín Trương Nguyên Ánh, hôn gò má của nàng, nhẹ giọng nói: "Em ngủ trước đi" , liền đứng dậy đến phòng khách nói chuyện điện thoại.

Trương Nguyên Ánh lúc này tham luyến mùi hương người kia lưu lại trong chăn. Trương Nguyên Ánh biết công việc An Hữu Trân gần đây gặp rắc rối không nhỏ, chỉ là thời điểm An Hữu Trân ở cùng nàng, qua tin nhắn hay gọi điện đều rất ít đề cập tới. Không biết tại sao, trong đầu của nàng bỗng nhiên thoáng qua hình dáng Trịnh Tuyết Lan, là người phụ nữ kia sao?

Trương Nguyên Ánh lăn qua lộn lại không ngủ được, liền đứng dậy đi nhà bếp pha trà cho An Hữu Trân. An Hữu Trân vẫn còn đang gọi điện thoại, Trương Nguyên Ánh chỉ nghe nàng nói "Tân Nguyên" nhiều lần, quả nhiên lại là Trịnh Tuyết Lan. Đang lúc suy tư, trên người bỗng nhiên ấm áp, An Hữu Trân khoác một cái áo trên người nàng, lập tức kéo nàng vào cái ôm quen thuộc.

"Chị đánh thức em?"

"Không có, em ngủ không được. Giúp chị pha chén trà."

An Hữu Trân hôn tai Trương Nguyên Ánh một cái,

"Những việc này chị tự làm được rồi. Em nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Trương Nguyên Ánh lắc đầu một cái, xoay người đối mặt An Hữu Trân thật lòng nói:

"Chị bây giờ không còn một mình nữa, phải chú ý thân thể. Em không hy vọng xa vời đến mức đại phú đại quý, em chỉ hi vọng hai người có thể khỏe mạnh hạnh cùng nhau đi đến cuối đời."

An Hữu Trân mỉm cười gật đầu,

"Chị sau này tận lực hạn chế thức đêm. Có được hay không?"

Trương Nguyên Ánh nghiêng đầu nhìn An Hữu Trân,

"Chị toàn nói, nói xong cũng không làm."

An Hữu Trân cười hắc hắc không lên tiếng. Trương Nguyên Ánh do dự một chút, nói rằng:

"Là bởi vì Tân Nguyên sao?"

Rốt cuộc gặp được em [Cover]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ