Trong buổi triển lãm nước hoa có một sản phẩm vô cùng cháy hàng.
Trương Nghệ Lam mời Bành Dần đến trải nghiệm salon "Thú Vị" một hồi.
Vào những lúc mấu chốt như thế này, Khương Lâm Tình bị phái đến đóng quân ở đó.
Trì Cách đi cùng, tất nhiên là làm người phục vụ.
Sau khi đổi hoa thành thành cỏ, Bành Dần đến đây đầu tiên. Vừa xem một cái, ông ta cảm thấy có chút khác biệt với tưởng tượng. Ông ta nhíu mày: "Ai đổi đây?"
Khương Lâm Tình: "Ông Bành, tôi đổi đấy."
Trước đây có một đồng nghiệp bị Bành Dần mắng đã nói rằng kể từ khi đó cảm thấy có bóng ma tâm lý. Khương Lâm Tình biết, bản thân mình cũng sẽ bị mắng.
"Cô ——" Bành Dần vừa mới mở miệng nói được một chút.
Tiếng ho khan của Trì Cách đã vang lên.
Bành Dần nhìn về phía Trì Cách, im miệng, nuốt xuống những gì đang định nói. Ông ta đi dạo quanh quán cà phê một vòng rồi lại một vòng, cứ đi đi lại lại quanh cỏ đuôi chó.
Tâm trạng của Khương Lâm Tình cũng chao đảo qua lại theo ông ta.
Bành Dần lên lầu hai, đứng ở bên cạnh lan can nhìn xuống dưới một lúc lâu, rồi sau đó mới xuống.
"Kiên định." Ông ta nói, "Ý nghĩa của cỏ đuôi chó chính là kiên định."
Khương Lâm Tình không hiểu lắm.
Bành Dần lộ ra một chút ý cười: "Không tệ đâu, dễ nhìn đấy. So với hoa khô thì những bông cỏ như thế này sẽ có cảm giác độc lập hơn."
Không phê bình, tức là khen ngợi.
Người xem càng ngày càng nhiều, Khương Lâm Tình cũng không có thời gian rảnh để mà quan tâm đến cái gì mà ý nghĩa của loài hoa, vội vội vã vã.
Thời gian mở cửa của salon "Thú Vị" là từ buổi sáng đến buổi chiều. Bành Dần thường xuyên dùng bộ mặt khó coi để đối diện với bên hợp tác, nhưng khi đối mặt với người xem thì lúc nào cũng cười cười nói nói.
Nhưng mà cười đến tận buổi chiều thì mặt cũng cứng đờ hết cả. Bốn giờ chiều ông ta đã nói lời chào ra về.
Khương Lâm Tình tiễn ông ta: "Cảm ơn ông Bành."
Bành Dần xoay chân, đi đến bên chỗ Trì Cách.
Sau đó, Khương Lâm Tình nhận được tin nhắn của Trì Cách: "Bành Dần mời ăn cơm."
Khương Lâm Tình: "Thế thì đi đi."
Sau khi đóng cửa triển lãm, cô nằm bò ra bàn. Người phục vụ cũng đã rời đi, chỉ còn một mình cô ở chỗ này.
Trên đảo yên lặng, cô mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Âm thanh của tiếng trống nhạc vang lên.
Khương Lâm Tình không mở, trong lúc mơ màng, phán đoán đầu tiên đó chính là Trì Cách gọi đến.
Nhưng cô nhìn thấy cái tên ở trên di động, là Tống Khiên, người đã lâu không liên lạc.
Tuy chỉ là một cuộc điện thoại, nhưng cô lại không tự giác mà ngồi dậy, sửa tóc, hắng giọng: "Alo, anh Tống.'"
"Khương Âm Thiên." Tốc độ nói của Tống Khiên khá gấp, "Cô có biết chơi mạt chược không?"
"Hả?"
"Cô có biết chơi mạt chược không?"
"Có biết, làm sao thế?"
"Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi đi đón cô."
"Anh Tống, có chuyện gì à?" Khương Lâm Tình cảm thấy không hiểu nổi.
"Tôi đang rất cần một người nữ biết chơi mạt chược." Tống Khiên hỏi, "Cô ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa ăn, tôi vừa mới tan làm xong."
"Thế tôi mời cô đi ăn cơm. Cô đang ở đâu?"
"Quán cà phê "Hữu Quang"."
"Sao hôm nào cô cũng đến đó thế?"
"Bởi vì tôi mở triển lãm ở chỗ này. Nhưng mà, anh Tống này, mạt chược..."
"Khương Âm Thiên, không phải là cô bảo với tôi là cô vẫn thiếu tôi mấy buổi mời cơm à? Bây giờ chính là lúc để cô báo đáp đấy." Một câu của Tống Khiên đã chặn cô nói tiếp.
Khương Lâm Tình nói với Trì Cách: "Tôi có việc, anh tự về trước đi."
*
Khương Lâm Tình lên xe.
Sau khi chiếc xe đi ra khỏi đảo nhỏ, Tống Khiên mới giải thích: "Đêm hôm nay có một trận chém giết mạt chược."
Chém giết? Có thể nơi sắp đến chính là Hồng Môn Yến.
"Tôi hỏi mấy người. Ai cũng bảo chỉ hiểu ít thôi. Chỉ có mỗi cô là sảng khoái trả lời."
Điều Khương Lâm Tình đang nghĩ là, chỉ sợ là mấy người phụ nữ kia biết rằng đây chính là khổ sai, nên mới mới uyển chuyển cự tuyệt, chỉ có mỗi cô ngốc nghếch nhảy vào.
Cô hỏi: "Chém giết cái gì?"
Xe đến giao lộ.
Đèn đỏ tròn tròn, ở trên đỉnh đầu cũng là ánh trăng tròn màu hồng phớt. Tay Tống Khiên vẽ một nửa vòng tròn trên tay lái, mới nói: "Tôi cũng không sợ cô sẽ chê cười tôi, thật ra đối thủ của cô chính là bạn gái cũ của tôi."
Khương Lâm Tình càng thấy hối hận. Tuyệt đối không nên tham gia vào mấy gút mắc tình cảm của người khác.
Tống Khiên: "Quá trình chia tay của tôi với bạn gái cũ cũng không được hòa bình lắm."
Lần đầu tiên Khương Lâm Tình nghe thấy khi Tống Khiên nói đến phụ nữ, không hề dùng cái giọng thích ý nhẹ nhàng mà lại là ngứa răng.
Tống Khiên: "Cô ta là một người kiêu ngạo không bao giờ chịu thua. Sau khi tôi chia tay với cô ta, thì cô ta cảm thấy mất mặt. Phải nói là đối với cô ta thì tôi có thể trốn thì sẽ trốn, nhưng mà hai chúng tôi thì lại có bạn bè chơi cùng với nhau, cái chuyện tránh né mãi là không thể. Trùng hợp là hôm nay có một người bạn về nước rồi rủ nhau tụ hội, bạn gái cũ của tôi cũng có mặt. Cô ta thích chơi mạt chược. Ban đầu thì tôi nhường cô ta, thua thì thua thôi. Cô ta lại nghĩ là tôi vẫn còn tình cảm với cô ta. Có một số điểm nói mãi cô ta cũng không hiểu, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải dùng một cách khác để biểu đạt. Nhưng mà nếu mà tôi đánh thắng cô ta thì lại không thân sĩ, dù sao thì cô ta cũng là đàn bà con gái. Khương Âm Thiên, cô ra trận giúp tôi đi."
Khương Lâm Tình: "Anh Tống, tôi biết chơi mạt chược không có nghĩa là tôi sẽ thắng."
Tống Khiên: "Tôi để cho cô ra trận giúp tôi chính là để nói một cách uyển chuyển với cô ta, đó là tôi chịu đựng cô ta hết nổi rồi."
*
Tống Khiên dẫn Khương Lâm Tình đến một nhà hàng Đông Nam Á.
Anh ấy nói: "Ăn uống no đủ mới có sức chiến đấu."
Khương Lâm Tình: "Anh Tống này, lúc trước anh có từng nói với tôi không có người phụ nữ nào lì lợm bám lấy anh."
"Không phải là cô ta lì lợm bám lấy, mà là tranh giành háo thắng." Tống Khiên đưa thực đơn cho cô: "Muốn ăn gì thì gọi."
Khương Lâm Tình gọi một suất cơm chiên.
Tống Khiên bật cười: "Thật đúng là tiết kiệm tiền hộ tôi."
"Tôi còn nợ anh vài bữa cơm cơ mà, nếu mà đã như thế thì không thể ăn tốn quá nhiều tiền của anh được."
"Cô thì ăn tốn bao nhiêu."
"Đúng rồi, anh Tống." Cô cảm thấy, giữa cô và anh ấy cần phải thẳng thắn với nhau. "Tôi có đối tượng qua lại rồi."
Đỉnh mày Tống Khiên cao lên, lại hạ thấp xuống: "Thì ra là thế, là loại người như thế nào?"
"Cũng rất đẹp trai."
"Cô đúng là chỉ đánh giá bề ngoài thôi à?"
"Không phải." Nếu chỉ là đánh giá bề ngoài, Tống Khiên cũng đẹp trai, nhưng cô lại không có ý muốn thu anh vào trong túi của mình.
Nói cũng kỳ quái, Tống Khiên phong độ, lại biết chăm sóc người khác, nhưng nhưng khi cô ngồi đối diện với anh ấy lại không thể cảm thấy tự nhiên được mà vô cùng câu nệ.
Rõ ràng cái người không biết lựa lời như Trì Cách kia không thể có phong độ như Tống Khiên được.
Tống Khiên trầm mặc mấy giây, chỉ có thể nói: "Cũng khá tốt. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ở quán bar thì cũng đã cảm thấy rất kỳ quái, cô không phải là người hay mua vui."
"Ừ." Khương Lâm Tình gật đầu: "Quán bar quá ồn ào."
Tống Khiên có chút tò mò về cô, cũng có một chút tiếc nuối khi không thể chiếm được.
Nhưng cũng chỉ là tiếc nuối mà thôi.
*
Bạn gái cũ Tống Khiên tên là Ngô Gia, là một người rất đẹp. Khác so với hình dung trước đó của cô, cô ta có vẻ đẹp mang cảm giác yếu đuối mong manh.
Mày lá liễu tinh tế, mí mắt mảnh khảnh.
Ấn tượng đầu tiên này quả thật khiến Khương Lâm Tình không thể nào so sánh người này với cái câu "tranh giành háo thắng" được.
Không lâu sau, trong mắt Ngô Gia hiện lên khinh miệt. Sự khinh miệt này khiến cho tướng mạo của cô ta lộ ra sự khắc nghiệt.
Khương Lâm Tình cúi thấp đầu.
So với những người phụ nữ đang ngồi ở đây thì cô ăn diện quá mức bình thường.
Trên đầu Ngô Gia có kẹp một cái kẹp tóc kim cương, hoa tai nạm đá quý. Còn những thứ khác, Khương Lâm Tình không đánh giá nữa.
Ngô Gia giương mắt hướng nhìn Tống Khiên: "Chơi cùng không?"
Tống Khiên: "Tôi không chơi được, cứ để cô ấy chơi đi."
Ngô Gia thay đổi sắc mặt: "Ánh mắt anh kém đi rồi đấy."
"Không còn cách nào. Đầu óc mưu mô, tôi không có phúc hưởng." Tống Khiên kéo ghế dựa ra cho Khương Lâm Tình.
Cô ngồi xuống. . 𝑇ì𝒎 𝘵𝗋uyện hay 𝘵ại ﹢ 𝑇𝗋𝑼𝒎𝘵𝗋uyện.Vn ﹢
Anh giữ lưng ghế, nhỏ giọng nói: "Cố lên, không cần khách khí với cô ta."
Khương Lâm Tình cụp mắt, bỏ ngoài tai, chơi mạt chược hết sức chăm chú.
Trong lúc đó, Ngô Gia nói vài câu có chút châm chọc, Khương Lâm Tình coi như không nghe thấy. Cô không cần phải cãi lại, chơi bài cũng khá tốt, thắng được vài ván.
Sắc mặt Ngô Gia không vui: "Hay là gian lận đấy?"
Khương Lâm Tình còn chưa mở miệng.
Tống Khiên nói: "Chỉ là may mắn thôi."
Mặt Ngô Gia càng thêm xanh mét.
Tống Khiên hiểu được một vừa hai phải, không hề chọc giận Ngô Gia, nói: "Bạn tôi muốn đi ngủ sớm, hôm nay đến đây thôi."
Ngô Gia: "Bây giờ mới mấy giờ mà đã đi ngủ?"
Tống Khiên: "Ngủ sớm dậy sớm khiến tâm trạng tốt."
Sắc mặt Ngô Gia từ màu xanh lục chuyển màu xanh da trời.
Khương Lâm Tình đi theo Tống Khiên ra ngoài, cô hỏi: "Anh Tống, nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi chứ?"
"Hoàn thành, lần đầu tiên tôi nhìn thấy mặt Ngô Gia xanh lè đấy." Tống Khiên sửa lại tên WeChat của Khương Lâm Tình, từ "Khương Âm Thiên" thành "Tước Thần".
Khương Lâm Tình không nói gì.
*
Hai người đi không xa.
Đây là một biệt thự giống như một lâu đài, có ba tầng cao, chỗ chơi bài được đặt ở tầng hai.
Tống Khiên mới vừa nói: "Tôi đưa cô về."
Bên trong có tiếng kêu vang lên: "Ngô Gia!"
Bước chân Tống Khiên chậm lại, tiếp tục đi.
Lúc sau, lại có tiếng khác vang lên: "Ngô Gia ngã cầu thang!"
Tống Khiên dừng lại, sắc mặt u ám giống y như màn đêm tối tăm.
Khương Lâm Tình quay đầu lại. Cô cùng Tống Khiên đã đi đến ngoài cửa.
Bên trong có thể được xưng là kim bích huy hoàng, những giọng nói khác nhau cùng hét một cái tên: "Ngô Gia."
Tống Khiên cười lạnh: "Tám trăm năm trước sớm đã chia tay, bây giờ lại giở trò này."
Nhưng, những tiếng hét lại xen lẫn nhiều cảm xúc hoảng loạn khác nhau.
BẠN ĐANG ĐỌC
[REUP - HOÀN] KẸO THỦY TINH - GIÁ OẢN CHÚC
Lãng mạnTác giả: Giá Oản Chúc Tran / Editor: AI_Mâm đa quả Beta: AI_Cát Tường Thể loại: Hiện đại, HE Giới thiệu: Khương Lâm Tình theo đuổi Trì Cách hai mươi hai ngày, rốt cuộc trở thành bạn gái của anh. Cô nói: "Đừng yêu tôi." Anh nói: "Cô cũng vậy." Bọn họ...