tám

23 4 8
                                    

Mùa hè đã đến với Manchester, mang theo những tia nắng vàng rực rỡ chiếu sáng mọi ngóc ngách của thành phố. Công viên nơi Marcus Rashford và Alejandro Garnacho thường lui tới trở nên tràn đầy sức sống, với những cánh hoa nở rộ và tiếng chim hót líu lo. Hôm đó, họ quyết định tổ chức một buổi picnic nhỏ tại công viên yêu thích của họ, nơi họ đã cùng nhau chia sẻ bao nhiêu kỷ niệm đẹp.

Rashford và Garnacho đã chuẩn bị tất cả mọi thứ cho buổi picnic – từ những món ăn tự làm, đến một chiếc chăn lớn trải trên cỏ xanh mướt. Nắng vàng rực rỡ phản chiếu trên những giọt sương còn đọng lại trên lá cây, và không khí trong lành như tiếp thêm năng lượng cho cả hai. Rashford và Garnacho ngồi cạnh nhau trên chiếc chăn, tay trong tay, thưởng thức những món ăn ngon miệng và trò chuyện về những điều họ yêu thích.

“em không thể tưởng tượng được rằng mùa hè có thể tuyệt vời đến vậy,” Garnacho nói, ánh mắt anh sáng lên dưới ánh nắng mặt trời. “mỗi khoảnh khắc bên anh đều là một món quà mà cuộc đời ban tặng.”

Rashford mỉm cười, nhìn vào mắt Garnacho với một cảm giác sâu sắc của tình yêu và sự biết ơn. "anh cảm thấy giống như mình đã tìm thấy nơi mình thuộc về. Tình yêu của chúng ta đã làm cho mọi thứ trở nên hoàn hảo. Mỗi khoảnh khắc bên em đều là điều mà anh đã hằng mơ ước.”

Khi buổi chiều tàn dần, ánh sáng của mặt trời bắt đầu nhuộm đỏ bầu trời, và không khí trở nên mát mẻ hơn. Rashford và Garnacho đứng dậy, tay trong tay, dạo quanh công viên. Họ dừng lại bên hồ nước, nơi ánh trăng đã bắt đầu phản chiếu những hình ảnh lung linh trên mặt nước. Họ ngồi bên nhau trên một chiếc ghế đá, tận hưởng sự yên bình của đêm hè.

“anh có bao giờ nghĩ rằng chúng ta có thể có những khoảnh khắc hạnh phúc như thế này không?” Garnacho hỏi, ánh mắt anh đầy sự lạc quan và yêu thương.

Rashford quay sang, nhìn vào mắt Garnacho với sự ấm áp. “anh chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có những ngày như thế cùng em, nhưng anh cảm thấy như mình đã tìm thấy tất cả những gì mình cần. Em đã thay đổi cuộc đời của anh theo cách mà anh không thể tưởng tượng nổi.”

Garnacho nắm tay Rashford, cảm nhận sự ấm áp từ cái nắm tay đó. “em cũng yêu anh như vậy. Nhưng em cảm thấy có điều gì đó mà mình không thể diễn tả bằng lời. Cuộc sống không phải lúc nào cũng hoàn hảo, và có những thứ không thể giữ mãi.”

Khi đêm buông xuống, ánh sáng của những ngọn đèn công viên bắt đầu le lói, tạo ra một không gian lãng mạn và êm dịu. Rashford và Garnacho trở về căn hộ của Garnacho, và khi họ vào trong, cảm giác của sự hoàn hảo trong tình yêu vẫn hiện hữu. Nhưng có một điều gì đó khiến Garnacho cảm thấy mệt mỏi, và Rashford cảm nhận được sự thay đổi trong anh nhưng không biết lý do.

“em có thấy mệt không?” Rashford hỏi, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt anh.

Garnacho gật đầu, nhưng không nói gì thêm. Anh nằm xuống giường, vẻ mặt mệt mỏi và thất thần. Rashford đưa tay chạm nhẹ vào trán Garnacho, cảm giác ấm áp từ tay anh khiến Garnacho cảm thấy an tâm hơn. Họ nói chuyện thêm một lúc, rồi Rashford quyết định đi ngủ.

Khi sáng hôm sau, Rashford tỉnh dậy sớm, cảm thấy một cảm giác kỳ lạ. Anh không thấy Garnacho bên cạnh mình. Lo lắng, anh vội vàng ra khỏi giường và tìm kiếm quanh căn hộ. Khi bước vào phòng ngủ, trái tim anh như ngừng đập khi thấy Garnacho nằm bất động trên giường.

Rashford chạy đến, lắc nhẹ Garnacho và gọi cấp cứu. Nhưng khi bác sĩ và cảnh sát đến, mọi thứ đã quá muộn. Garnacho đã ra đi mãi mãi, để lại Rashford trong sự đau đớn và tuyệt vọng không thể tả nổi.

Rashford ngồi bên giường, ôm chặt cơ thể vô hồn của Garnacho. Nước mắt của anh chảy dài trên má, và sự đau đớn của nỗi mất mát không thể diễn tả bằng lời. Mọi thứ xung quanh dường như trở nên trống rỗng và vô nghĩa. Những ký ức về những ngày tháng hạnh phúc bên Garnacho giờ đây trở thành những vết thương sâu trong tâm hồn Rashford.

Sau khi cảnh sát và bác sĩ rời đi, Rashford quyết định tổ chức một buổi lễ nhỏ để tưởng nhớ Garnacho. Buổi lễ được tổ chức trong một không gian giản dị nhưng trang nghiêm, với những bông hoa và nến thắp sáng xung quanh. Bạn bè và gia đình tụ tập để chia sẻ nỗi đau và tưởng nhớ một người mà họ yêu quý. Rashford đứng trước linh cữu của Garnacho, đọc một bài thơ mà anh đã viết dành riêng cho người yêu đã khuất. Những dòng chữ trong bài thơ thể hiện tất cả tình yêu, sự tiếc nuối và nỗi đau của anh.

Khi mọi thứ kết thúc, Rashford trở về căn hộ của Garnacho, nhưng cảm giác trống vắng và nỗi đau mất mát không bao giờ rời xa anh. Mọi thứ trong căn hộ vẫn còn nguyên như cũ, nhưng thiếu vắng Garnacho, mọi thứ dường như mất đi ý nghĩa. Rashford nhìn quanh căn hộ, nơi đã từng đầy ắp tiếng cười và tình yêu, giờ đây chỉ còn là một không gian lạnh lẽo và im lặng.

Những ngày tháng tiếp theo, cuộc sống của Rashford tiếp tục trôi qua, nhưng nỗi đau của sự mất mát vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí anh. Mỗi lần anh đi qua công viên nơi họ từng dạo chơi, hay khi nhìn thấy những món đồ mà Garnacho từng yêu thích, nỗi đau lại dâng trào. Rashford không thể quên được những ký ức hạnh phúc và tình yêu mà họ đã chia sẻ, và dù thời gian có trôi qua, nỗi đau của sự mất mát vẫn luôn là một vết thương không thể lành.

Cuối cùng, Rashford sống trong sự đau khổ không ngừng, mang theo nỗi đau mất mát và những ký ức đẹp đẽ về Garnacho như một phần không thể tách rời của cuộc đời anh. Dù mọi thứ có thay đổi, trái tim anh vẫn mãi mãi bị thương tổn, nhắc nhở anh về một tình yêu mà cuộc đời đã ban tặng và cướp đi quá sớm.

[RashFord/Garnacho] Khi ta gặp nhauNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ