Chương 36

1.2K 121 19
                                    

Trang:
- Ơ em ấy đến rồi à? Để em ra mở cửa cho.

Tiếng bấm chuông chỉ vừa cất lên, Trang đã hứng khởi mà vội tháo tấm tạp dề xuống trong khi hai tay vẫn còn dính một chút màu đỏ của thanh long.

Ninh:
- T-Thôi, để anh mở cho.

Bước chân cô chỉ vừa rồi khỏi khu bếp được một chút, thì Ninh đã vội bật người đứng dậy khỏi ghế sofa, thiếu điều như muốn phóng thẳng ra phía cửa chính, mặc cho một bên chân của mình đang cà sát với lớp vải quấn trở nên đau điếng.
Thành thật, chỉ cần nghĩ đến cái cảnh Trang và Dương sẽ đụng mặt nhau, thì thà anh chịu cơn đau truyền tới gấp 100 lần nữa còn tốt hơn. Nhưng mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức, chính Ninh cũng chẳng quán xuyến gì được, chỉ đành cố gắng giải quyết từng chút một. Có thể nói, Ninh cũng đang nằm trong dạng nạn nhân chứ chẳng khá khẩm hơn là bao
Một tay anh đặt lên tay nắm cửa, nhưng lại chần chừ chẳng dám bật mở ra. Tiếng bấm chuông không nhanh không vội, cứ 30 giây sẽ vang lên một lần, như thể chỉ muốn nói với người bên trong rằng :"Anh có muốn gặp em không? Em tới rồi"

Cạch.

Dương:
- Thầy không định cho khách vào à?

Chưa kịp để Ninh phải mở lời, Dương đã không đủ kiên nhẫn mà hối thúc anh nép qua góc cửa để cậu tiến vào với túi đồ trên tay. Khoảnh khắc cái thứ cách ngăn duy nhất giữa hai người khe khẽ mở ra, có lẽ trái tim Ninh đã đập tới mức có thể phát điện cho vài chục cái bóng đèn. 4 ánh mắt, 2 trái tim, cứ mãi hướng lên người của đối phương.
Chất giọng Dương khàn đặc, nghe kĩ còn có chút the thé. Không biết là do bản anh tự si tình, hay đêm qua cậu đã có chuyện gì như kiểu...đau lòng hay không?

Trang:
- Em đến rồi à? Vào bàn luôn đi e...
Dương:
- Nay em nhiều việc quá, mai lại phải lên trường sớm. Em định ghé qua đưa một chút đồ thôi, em xin lỗi chị nhớ

Lời từ chối lấp lửng của Dương, đối với người có thâm niên trên đời gần 30 năm, ít nhiều anh cũng hiểu rõ, đây là một lời từ chối khéo. Có lẽ chính cậu cũng chưa từng có ý định ngồi lại cùng bàn với "hai vị tiền bối" của mình.
Tay cậu đặt một túi đồ ăn nặng kình kịch kia lên mặt bàn. Khuôn mặt chỉ mới sau 1 hôm mà đã trông biến sắc đi rõ, nhưng cớ sao nó vẫn giữ cái thái độ lạnh tanh đến mức điên người.

Trang:
- Vậy sáng giờ em ăn gì chưa? Không ấy chị gói lại 1 ít cho em nhớ?
Dương:
- ...Em ăn rồi, giờ cũng chưa đói đâu, chị với thầy...cứ ăn đi ạ.

Chẳng biết từ bao giờ, cách nói chuyện của Trang với Dương còn thân thiết hơn cả anh. Hướng mắt nhìn về bọc đồ trên mặt bàn. Trong đó cứ như cả một tiệm bách hóa được gom lại. Không những là đồ ăn, còn có hàng tá loại thuốc khác nhau, anh từng là y tá, hơn ai hết anh rõ mấy thứ đó là gì, giá thành bao nhiêu..và khó mua như thế nào.

Ninh:
- Cái này..em mua à?
Dương:
- Bệnh viện cho đấy, nhìn có vẻ trông cũng tốt, thầy dùng đi.

Nghe câu nói đó, có lẽ Ninh đã không nhịn được mà suýt bật cười. Chẳng hiểu sao trong cái lúc dầu sôi lửa bỏng như này, anh lại cứ cảm nhận lời nói dối của Dương...đáng yêu lắm, nó cứ pha một chút hờn dỗi, rồi lại một chút ương bướng. Cậu trong mắt anh chẳng khác nào một con mèo với cái kiểu làm chảnh chả ai bằng vậy.
Ninh nhìn cậu, hai khoé miệng nhẹ cong lên rồi lại nhanh chóng "tắc ngỏm" đi. Nếu không trong một giây phút nào đó, Trang sẽ ngay lập tức thành bóng đèn mất.

Mùa Thu, Cuốn Sách & Em[NinhDuong]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ