Ngày Hạnh Phúc.

166 19 0
                                    

Ký ức lần gặp đầu tiên của họ.

Trong một buổi chiều mưa nặng hạt, Đức Duy đang đứng trong phòng hiêu trưởng, cảm giác bồn chồn và hồi hộp hiện rõ trên khuôn mặt. Cậu vừa bị giáo viên gọi lên vì tội nghịch ngợm, và đây không phải là lần đầu tiên. Mặc dù vậy, Đức Duy không thể không cười thầm khi nhớ lại việc mình vừa làm một trò nghịch ngợm nhỏ mà cậu nghĩ rằng chẳng ai có thể bắt được.

Khi cậu đang đắm chìm trong suy nghĩ, cánh cửa phòng hiệu trưởng bất ngờ mở ra. Quang Anh, học trưởng của trường, xuất hiện với vẻ mặt điềm tĩnh và nghiêm túc. Anh đến đây để nộp văn báo của trường, nhưng khi thấy Đức Duy đứng đó, anh không khỏi mỉm cười.

- Không ngờ, học trưởng như mình lại vô tình va ngay vào định mệnh thế này.

Quang Anh nghĩ thầm và khẽ bật cười.Đức Duy ngước lên, bắt gặp ánh mắt của Quang Anh. Cậu bối rối đôi chút, nhưng rồi cũng mỉm cười lại.

- Sao anh lại ở đây?

Đức Duy hỏi với vẻ ngạc nhiên. Quang Anh trả lời nhẹ nhàng.

- Anh chỉ đến để nộp văn báo thôi, nhưng có vẻ như hôm nay anh gặp được một sự cố bất ngờ rồi.

Cả hai trao đổi vài câu chuyện vụn vặt, nhưng trong lòng Đức Duy, cậu không thể quên được khoảnh khắc ấy lần đầu tiên gặp Quang Anh, người mà sau này sẽ trở thành mảnh ghép không thể thiếu trong cuộc đời cậu.

Sau lần gặp đầu tiên ấy, dù chỉ là một cuộc chạm mặt ngắn ngủi, nhưng Đức Duy và Quang Anh dần trở nên thân thiết hơn. Ban đầu, đó chỉ là những cuộc trò chuyện tình cờ khi gặp nhau ở sân trường hoặc trong những buổi sinh hoạt chung.

Quang Anh, với sự chín chắn và điềm đạm của mình, luôn giúp Đức Duy thoát khỏi những rắc rối mà cậu hay gây ra.Một ngày nọ, khi Đức Duy đang ngồi ở góc sân trường, tay gõ nhịp lên cuốn sách, Quang Anh lại gần và ngồi xuống bên cạnh.

- Sao em cứ phải gây rối để bị lên phòng hiệu trưởng hoài vậy?

Quang Anh hỏi, ánh mắt thoáng chút lo lắng. Đức Duy nhún vai, nở nụ cười tinh nghịch.

- Em chỉ muốn mọi người nhớ đến mình thôi, nhưng mà hình như em lại đang làm hơi quá.

Quang Anh khẽ cười, nhìn Đức Duy thật lâu trước khi nói:

- Em không cần phải làm vậy đâu. Anh tin rằng em có thể gây ấn tượng bằng cách khác, tốt hơn.

Lời khuyên của Quang Anh đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Đức Duy. Từ đó, cậu dần thay đổi, không còn nghịch ngợm như trước nữa. Thay vào đó, cậu bắt đầu tập trung vào học hành, tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa hơn.

Và mỗi khi Đức Duy gặp khó khăn, Quang Anh luôn là người bên cạnh, đưa ra những lời khuyên hữu ích, động viên cậu không ngừng tiến lên.Thời gian trôi qua, Đức Duy nhận ra rằng mình đã có tình cảm đặc biệt với Quang Anh. Nhưng cậu chưa bao giờ dám thổ lộ, chỉ biết giữ kín trong lòng, mỗi ngày một chút, tình cảm ấy càng trở nên sâu đậm.

Họ gặp nhau và va chạm vào định mệnh của mình đơn giản vậy đấy.

Đức Duy và Quang Anh vừa hoàn thành công việc dọn nhà vào tổ ấm mới của mình. Căn hộ mới, với không khí ấm cúng và tinh thần mới mẻ, dường như chờ đợi những khoảnh khắc vui vẻ sắp tới. Họ quyết định tổ chức một bữa tiệc nhỏ để kỷ niệm sự khởi đầu này và mời bạn bè đến chung vui.

Ngày tiệc diễn ra, căn hộ ngập tràn ánh đèn và tiếng cười, mùi thơm của món ăn tỏa ra từ phòng bếp. Thành An, Minh Hiếu và những người bạn thân thiết khác đã đến từ sớm, giúp đỡ và chúc mừng cặp đôi. Đức Duy và Quang Anh, trong bộ đồ trang trọng nhưng thoải mái, không giấu nổi niềm vui và tự hào. Họ cùng nhau đón tiếp khách, trò chuyện và thưởng thức những món ăn ngon do chính tay Quang Anh chuẩn bị.

Những câu chuyện vui vẻ, những lời chúc mừng và tiếng cười vang lên khắp căn nhà, làm cho bầu không khí thêm phần ấm áp và đầy yêu thương. Đây không chỉ là một bữa tiệc, mà còn là một bước khởi đầu cho chương mới trong cuộc sống của Đức Duy và Quang Anh, khi họ bắt đầu hành trình mới cùng nhau, xây dựng những kỷ niệm đẹp trong tổ ấm mới của mình.

Trong buổi tiệc, Đức Duy không thể không chú ý đến sự ân cần của Đăng Dương dành cho Hoàng Hùng. Dáng vẻ của Đăng Dương, khi anh cẩn thận bóc vỏ tôm cho Hoàng Hùng hoặc gắp những món ăn mà Hoàng Hùng yêu thích vào bát của cậu ấy, khiến Đức Duy cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Đăng Dương thể hiện sự chăm sóc tỉ mỉ, từ những cử chỉ nhỏ nhất, như việc lựa chọn món ăn chính xác và luôn kiểm tra xem Hoàng Hùng có cần thêm gì không.Đức Duy cảm nhận được tình cảm chân thành trong từng hành động của Đăng Dương.

Sự quan tâm ấy không chỉ là sự chăm sóc thông thường mà còn là một dấu hiệu của tình yêu và sự gắn bó sâu sắc. Anh nhận ra rằng, dù đã có những thăng trầm trong quá khứ, tình cảm giữa Đăng Dương và Hoàng Hùng vẫn có sức mạnh đặc biệt, đủ để làm tan chảy trái tim của bất kỳ ai chứng kiến.

Trong bầu không khí ấm cúng của buổi tiệc, Thành An nghịch ngợm làm nũng với Minh Hiếu, tạo nên một bầu không khí vui tươi và dễ chịu cho mọi người.

Thành An không ngừng cười đùa và trò chuyện vui vẻ, khiến cho không khí trở nên nhẹ nhàng và thoải mái hơn.Minh Hiếu, từ đầu đến cuối, luôn hướng ánh mắt dịu dàng và đầy yêu thương về phía Thành An.

Anh luôn chăm sóc và dõi theo từng cử chỉ của bạn nhỏ, thể hiện sự quan tâm sâu sắc qua từng ánh mắt và nụ cười. Tình cảm chân thành và sự chăm sóc của Minh Hiếu không chỉ khiến Thành An cảm thấy ấm áp mà còn làm cho không khí của buổi tiệc thêm phần ấm cúng và thân mật.

Mọi người vui vẻ hòa mình vào bầu không khí của buổi tiệc, tận hưởng từng khoảnh khắc sau những chuyện đã qua. Tiếng cười và trò chuyện rộn ràng, từng món ăn ngon miệng được bày biện trên bàn, khiến cho không khí trở nên thêm phần ấm cúng và thân mật.

Đức Duy và Quang Anh, cùng với sự đồng hành của bạn bè thân thiết, cảm nhận được sự bình yên và hạnh phúc trong khoảnh khắc này. Mọi lo toan và căng thẳng dường như tan biến, nhường chỗ cho niềm vui và sự sẻ chia, đánh dấu một khởi đầu mới đầy hy vọng và yêu thương.

Endchap.

[RC /AD ] ; Tuyệt đối không quay lại.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ