Kim Jisoo nhớ chính xác đêm Giáng Sinh cách đây bốn năm về trước, vừa về nhà sau khi tăng ca thâu đêm ở văn phòng làm việc, Jennie từ nơi nào gọi đến mở lời mời cô đi uống cà phê lúc gần hai giờ sáng. Chiếc xe vừa dừng bánh, nàng kinh ngạc nhìn cô đứng đợi trước hiên nhà đang co ro vì lạnh.
Kim Jisoo còn nhớ, khi ấy Jennie đã lập tức đi đến kéo cô vào trong xe, không ngừng trách móc tại sao cô không đợi bên trong nhà. Rồi tới khi ngẩng đầu phát hiện Jisoo nhìn mình mãi, nàng lại không nhịn được mà ghé đầu lên đôi môi người kia.
Kim Jisoo cũng nhớ, Jennie đã đỗ xe cách tiệm khá xa, lúc bưng hai ly cà phê nóng ra bãi đậu mới phát hiện họ đã đỗ sai vạch. Mặc cho Jisoo lo lắng sẽ bị gắn vé phạt, Jennie lại cười cười kéo cô đi qua cửa hàng thú nhồi bông gần đó, vừa trấn an cô yên tâm vì nhân viên an ninh đều đã đi hẹn hò cả rồi.
Rồi Jisoo nhớ, cũng là đêm Giáng Sinh một tháng trước, cũng là Jennie đưa cô loanh quanh mấy quán rượu xưa cũ, những tiệm cà phê phát chung một bản nhạc mà cô không biết tên. Cũng là cung đường quen thuộc đó, cũng là hai ly cà phê nguội ngắt, Jennie đột ngột dừng bước, nàng nhìn sâu vào mắt cô rất lâu mới có thể phát ra thành lời.
"Em xin lỗi."
"Xin lỗi?"
"Jisoo, em sắp kết hôn rồi."
Jisoo chăm chú nhìn Jennie, cô cúi đầu nhìn mũi giày bị vùi trong đống tuyết. Trái với những gì nàng dự đoán, vẻ mặt cô không biểu lộ cảm xúc nào.
"Chị biết."
"Chị không có gì muốn nói với em sao?"
Lớp tuyết dưới chân bị nghiền thành mớ tuyết vụn. Jisoo hít sâu một hơi, cô thở dài.
"Nói ra thì có thể thay đổi được gì đây? Tất cả những gì chị cần biết là em yêu chị. Thế là đủ."
"Vì vậy mà chị không nói em đừng rời đi, hay chỉ đơn giản là chị rất nhớ em, điều đó khó lắm à?"
"Chị không muốn giữa chúng ta xảy ra tranh cãi."
"Nhưng em muốn, Jisoo! Nếu mọi sự cứ mãi bình yên như chị nói, giữa chúng ta đã kết thúc từ rất lâu rồi!"
--
Đã một tuần kể từ lễ đính hôn, người kia một lần cũng chưa tìm đến cô. Vứt điếu thuốc rồi nhấn gót giày nghiền nát, Jisoo chán nản đưa mắt nhìn trời.
Kim Jisoo đã biết từ lâu rồi, thậm chí là trước cả khi Jennie tỏ ra lo sợ về việc đó. Cô không nói ra, cũng không tìm nàng để chất vấn hay khóc lóc đau buồn. Không phải Kim Jisoo vô tâm, nhưng sống trên đời đủ lâu để cô nhận ra, có những thứ phải chấp nhận đánh đổi. Mối quan hệ của họ đã bị người đời nhìn thấu, đến gia đình hai bên còn ra sức cấm cản. Jisoo không đủ tự tin bảo vệ nàng, càng không thể yêu cầu Jennie rời xa những người nàng yêu thương. Chính Kim Jennie cũng biết điều đó, bằng chứng là nàng đã chủ động tuân theo hôn sự do bố mẹ sắp đặt. Jennie đã quyết định mọi thứ, Jisoo chỉ là khán giả đứng ngoài xem hết kịch rồi thôi.