Từ Sầm Quân quay lại chỗ ở, việc đầu tiên là bắc nồi đun nước, trong phòng bếp dự trữ rất nhiều củi gỗ tốt. Phương Kỳ Kỳ đưa củi cho hắn, ngọn lửa cháy tí tách, cho người ta một tia ấm áp trong trời rét lạnh.
Phương Kỳ Kỳ ngồi trên ghế nhỏ, ấm áp đến mức buồn ngủ, đầu gật gà gật gù.
Từ Sầm Quân mỉm cười tựa vào một bên nhìn, đếm số lần cậu gật gù, chờ nước sôi hắn múc nước vào thùng, vừa đủ hai thùng. Hắn một tay nhấc một thùng đi ra phòng tắm, "Cậu đi lấy quần áo, tôi đem nước ấm vào phòng tắm."
Phương Kỳ Kỳ sắp ngủ đến nơi, vừa nghe lời này giật mình đứng lên, "Anh chờ tôi một lát." Cậu cầm một ngọn đèn dầu leo lét nhắm mắt theo sát Từ Sầm Quân.
Từ Sầm Quân quay đầu lại: "Đi theo tôi làm gì, đi lấy quần áo tắm rửa đi."
Phương Kỳ Kỳ nắm thật chặt ngọn đèn trong tay, mắt hồ ly xinh đẹp mở tròn vo, cảnh giác nhìn bóng tối bốn phía.
Sau khi vào đêm thôn trang không có một tia sáng, trăng trên trời cũng bị tầng mây thật dày che lại, trong phạm vi hai thước ngọn đèn Phương Kỳ Kỳ xách theo còn độ sáng, chỗ khác một mảnh tối đen.
Phương Kỳ Kỳ là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, nhưng cái này không ảnh hưởng đến việc từ nhỏ cậu sợ tối, nhược điểm này cậu không thể cho đối thủ không đội trời chung biết!
Từ Sầm Quân liếc mắt một cái nhìn ra suy nghĩ trong mắt cậu, trong giọng nói mang theo ý cười: "Mấy tuổi rồi còn sợ tối?"
Phương Kỳ Kỳ lập tức xù lông, ưỡn ngực phản bác hắn: "Ai sợ? Anh đừng nói lung tung!"
Từ Sầm Quân tốt tính cười nói: "Rồi, là tôi sợ, cậu đi lấy quần áo, tôi ở cửa chờ cậu được không?"
"Hừ, anh đợi chút." Phương Kỳ Kỳ bĩu môi, nhanh nhóng chạy vào phòng ôm quần áo mà Triệu Lê đem đến ra.
Trước khi vào phòng tắm cậu lại không yên tâm thò đầu ra: "Không cho phép anh đi, ở cửa chờ tôi."
Từ Sầm Quân nghĩ đến sự kiện quỷ dị người trong thôn thường hay mất tích mà Triệu Lê nói, có lẽ thôn cũng không an toàn, hắn gật đầu, "Ừ, cậu đừng sợ, tôi ở ngay bên ngoài, có việc gọi tôi."
Trong cửa vang lên tiếng than thở bất mãn: "Đã nói tôi không sợ..."
Từ Sầm Quân bật cười, trong đầu có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Phương Kỳ Kỳ mạnh miệng.
Trong đêm tĩnh mịch trừ tiếng tuyết rơi chỉ có tiếng nước chảy trong phòng tắm, trong không khí tràn ngập mùi quả vài ngọt ngào nhàn nhạt, suy nghĩ của Từ Sầm Quân bắt đầu phiêu xa.
Rất dễ để biết pheromone của AO có phù hợp hay không, cùng là pheromone, đối với người có độ phù hợp cao giống như cỏ bạc hà với mèo, là sự kích thích về thể chất, là sự nóng bỏng trên cơ thể, là suy nghĩ muốn đến gần trong tâm lý; mà người có độ phù hợp thấp ngửi thấy sẽ thấy thối. Có điều trên thế giới phần lớn độ phù hợp pheromone AO ở giá trị trung gian, quá cao hoặc quá thấp là tình huống cực đoan. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d y.a.n.j.n.g.j.i.a, những nơi khác là ăn cắp)
BẠN ĐANG ĐỌC
[ABO|EDIT] Nhắm mắt theo liều - Kết hôn không mời họ hàng
RomanceHÃY ĐỌC TRUYỆN TRÊN W.A.T.T.P.A.D CHÍNH CHỦ VÌ BẢN BETA CHỈ ĐƯỢC CẬP NHẬT TRÊN W.A.T.T.P.A.D Tác phẩm: Nhắm mắt theo liều Tác giả: Kết hôn không mời họ hàng Editor: Nghiên Tịnh Giai Nguồn QT: Tự QT Giới thiệu: Thực vật biến dị cấp bảy tự nổ, Phương...