Không công khai #9

21 8 0
                                    

Thanh Pháp từ nhỏ đã quen với việc làm nền cho người khác. Cậu luôn bị mờ nhạt trong mọi câu chuyện, mọi đám đông. Có những lần, người ta đứng ngay cạnh cậu cũng chẳng thèm quay sang nhìn lấy một cái. Mọi ánh mắt đều lướt qua cậu như lướt qua một chiếc bóng, không hơn không kém.

Cũng có người nhận ra cậu, nhưng hầu như chỉ để chế giễu.

“Ê Pháp, nhìn cái dáng mày kìa, như đứa thiếu ăn ấy. Sao không cố mà ăn nhiều vào, hay là nhà nghèo quá không mua nổi gạo?”
“Thằng này học ngu, chơi ngu, sống còn ngu hơn! Người như nó chắc chỉ tồn tại để làm trò cười thôi!”
“Mày thử soi gương đi, nhìn mặt mày là tao thấy hết muốn ăn cơm. Thua cả đứa con gái!”

Những lời nói ấy cậu nghe mỗi ngày, từng tiếng một như kim đâm vào tai. Chúng không chỉ làm cậu đau mà còn khiến cậu cảm thấy mình thật sự vô giá trị. Pháp thường tự hỏi: “Mình sống để làm gì? Chẳng lẽ chỉ để làm kẻ thất bại trong mắt người khác?”

---

Buổi chiều hôm đó, trời âm u. Gió lạnh mang theo mùi đất ẩm, báo hiệu cơn mưa đang kéo tới. Thanh Pháp nép mình vào một góc khuất sau trường, tránh xa mọi ánh mắt. Cậu không muốn ai nhìn thấy mình lúc này.

Ngồi co ro trong góc tường, Pháp ôm lấy đầu gối, cố kìm nén những giọt nước mắt. Nhưng nỗi đau đè nén trong lòng quá lớn, khiến cậu không thể kiềm chế được. Nước mắt bắt đầu rơi. Cậu bật khóc, không thành tiếng, chỉ là những tiếng nấc nghẹn ngào.

Một giọng nói quen thuộc vang lên giữa cơn mưa: “Pháp.”

Pháp ngẩng lên, mắt đỏ hoe. Dương đang đứng đó, tay cầm chiếc ô, ánh mắt đầy lo lắng. “Sao em ngồi đây? Em khóc à?”

“Không có gì đâu… Anh về đi,” Pháp lắc đầu, giọng khàn đặc. “Em ổn mà.”

Dương ngồi xuống cạnh cậu, không nói gì thêm. Anh chỉ lặng lẽ giơ chiếc ô che cho cả hai, ánh mắt vẫn dõi theo từng cử động của cậu.

“Mấy người lại chọc em nữa hả?” Dương hỏi sau một lúc im lặng.

Pháp cười nhạt, nhưng nụ cười ấy chẳng che giấu nổi sự mệt mỏi trong giọng nói. “Họ nói đúng mà… Em đúng là vô dụng. Chẳng làm được gì ra hồn. Đứng đâu cũng bị chê, làm gì cũng bị cười nhạo. Chắc em không nên tồn tại thì hơn.”

Những lời ấy như lưỡi dao cắt vào lòng Dương. Anh nắm chặt tay, cố giữ bình tĩnh trước nỗi đau đang trào dâng trong lồng ngực. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Pháp, giọng nói trầm ấm nhưng chắc chắn:

“Pháp, em đừng bao giờ nói như vậy nữa. Họ chê em, cười nhạo em, chỉ vì họ không hiểu em thôi. Với anh, em không cần phải chứng minh bất cứ điều gì. Em không hoàn hảo, anh cũng vậy, nhưng điều đó không có nghĩa là em không đáng được yêu thương.”

Pháp ngẩng đầu nhìn Dương, ánh mắt ngỡ ngàng. “Nhưng… em chẳng có gì tốt cả. Em chỉ toàn là khuyết điểm.”

“Anh không quan tâm.” Dương nhấn mạnh, ánh mắt kiên định như muốn khắc sâu từng lời nói của mình vào trái tim Pháp. “Với anh, em là người đặc biệt. Dù em có cảm thấy mình vụng về, yếu đuối hay tầm thường thế nào, anh vẫn luôn nhìn thấy một Thanh Pháp thật đẹp, một người có trái tim ấm áp và đầy tình yêu thương. Em chỉ cần là chính em thôi, không cần phải thay đổi gì cả.”

---

Từ ngày hôm đó, Thanh Pháp bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm hơn mỗi khi bị chê bai. Không phải vì cậu không buồn, mà vì cậu biết mình không đơn độc. Luôn có Đăng Dương đứng đó, vỗ về và bảo vệ cậu trước mọi sóng gió. Với Pháp, Dương không chỉ là người yêu, mà còn là điểm tựa duy nhất trong cuộc đời đầy giông bão của cậu.
---
Yêu Kiều, Dương

23/11/2024|Kitten.qn

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: a day ago ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

Dương Domic x Pháp Kiều | Tình yêu bí mật.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ