Chương 10

23.7K 1K 5
                                    

Nó uể oải leo lên giường sau khi đã rửa xong một đống chén đĩa. Với nó, ngày đầu nhiên như vậy là đã rất rất rất quá sức chịu đựng....

.

.

.

Cậu nằm trong phòng, mắt dán chặt vào quyển sách trước mặt nhưng tâm hồn thì lại treo lơ lửng ở phương nào rồi.... Hình như đã có cái gì đó len lõi trong cậu! Đó là một niềm vui nho nhỏ chăng? Vô thức , môi cậu khẽ kéo thành một nụ cười.....̣

Có lẽ, có lẽ thôi nhé! Cuộc sống của cậu sẽ thay đổi từ bây giờ! Và tất nhiên là cùng với sự có mặt của nó nữ̉a...

.

.

.

Mới đó đã mười tiếng đồng hồ trôi qua... Những ánh sáng tinh nghịch khẽ chui qua tấm màn cửa và lọt vào mắt nó.... Khẽ nheo mắt đầy khó chịu, nó cựa quậy mở mắt ra... ̃

Ai da! Có lẽ đoán sai rồi! Nó không những không mở mắt mà còn vùi sâu đầu vào nệm, quyết tâm đánh thêm một giấc nữa! Họa chăng cái đồng hồ dũng cảm hằng ngày kêu nó dậy, hằng ngày chịu trận và nhiều lần tan nát liệu đang ở phương nào?? À! Nếu không nhầm thì cái thứ tan nát nằm lẫn với lò xo và kính mỏng nằm ở góc phòng đằng kia chính là nó đấy!! 

- Dậy! - một giọng nói băng lãnh vang lên! Kéo theo sự u ám và lạnh lẽo vào phòng nó! Chợt sóng lưng nó cảm thấy rờn rợn, khẽ ngước mặt lên.... dụi mắt như một chú mèo con! Ai kia nhìn thấy bỗng thật xiêu lòng a ~ !

-Minh Khánh! Mới sáng sớm mà cậu làm gì ở đây vậy? - nó ngáp một cái rõ dài....

- Ở đó mà sáng sớm! Mặt trời sắp xuống núi rồi! - cậu liếc nó một cái sắc lẽm, sức ngủ của nó quả thật kinh người ~ ! 

- Ưm ~ ! Mấy giờ rồi? - nó nói mắt nhắm nghiền, ôm chặt cái gối vào lòng.... Nghe vậy, cậu đảo mắt, chợt ngừng lại ở góc phòng, nơi chiếc đồng hồ đã hi sinh oanh liệt vì liều mạng đánh thức ai kia....

Khẽ thở dài, cậu ngồi xuống bên cạnh nó, nói giọng nhẹ nhàng....: 

- Quý Phàm! DẬY! - chữ "dậy" của cậu la lớn, dứt khoát khiến nó giật cả mình, bật dậy ôm tim...

- Làm cái khỉ gì vậy hả tên kia! - nó hét lớn, thở hổn hển! Đúng là không biết thương người mà! Tim sắp lọt cả ra ngoài đây này! Thế mà mặt cậu vẫn lạnh băng, bình thản...

- Tỉnh ngủ chưa? - cậu nhếch môi nhìn nó...

Nó nhìn cậu đầy hận thù... Tên khốn! Thật là muốn đạp chết tên này mà! Hằn học trả lời cậu cho có lệ...:

- Rồi! Ra ngoài cho tôi thay đồ! - nó đứng dậy với tay đến tủ đồ... ấy vậy mà cậu không thèm để tâm, ngồi vắt chéo chân trên giường....

- Cứ thay đi! Tôi ngồi đây cũng được! - cậu khẽ nhếch môi một cách kín đáo...

Nó giật thót! Tên này! Có phải là đang đùa nó không vậy?

- Điên hả?! Biến ra ngoài! - nó hét, bám lấy hi vọng mong manh đó đuổi cậu ra khỏi phòng.... cậu nhìn nó mỉa mai....

- Thứ nhất! Đây là nhà tôi! - nó á khẩu! Dù là nhà cậu nhưng ít ra cũng phải chừa không gian riêng tư cho nó chứ...

- Thứ hai! Tôi và cậu đều là CON TRAI! Không việc gì phải ngại ngùng! - nó nhìn cậu mà con mắt muốn chui thẳng ra ngoài! Sai lầm! Đây quả thật là một sai lầm khủng khiếp nhất trong cuộc đời của nó... Vậy mà cậu còn nhấn mạnh từ "con trai" nữa! Chẳng lẽ cậu đã.....

- Đừng nhìn tôi như vậy chứ! Thay nhanh đi! - nói thật với lòng nó là lúc này nhìn cậu đểu hết mức! Không thay thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ! Mà thay thì chắc chắn cậu cũng sẽ biết.... Ôi trời! Chẳng khác nào là "Lạy ông tôi ở bụi này" ? Đằng nào thì cậu cũng sẽ biết thôi!

- Tôi van cậu! Tôi lạy cậu! Tôi nói cho cậu biết là người tôi đang phát bệnh mẩn đỏ, mủ trắng mọc đầy người! Nếu cậu không ngại thấy thì tôi cũng không có ngại che đâu!

Cậu nhìn nó! Nha đầu này bắt đầu giở trò rồi... 

- Được rồi! Coi như cậu thông minh! Thay đi! - cậu nói rồi quay mặt bước đi! Nó thở phào nhẹ nhõm! May mà ông trời còn thương nó!!

Mà nghĩ lại thì hôm nay là chủ nhật! Hà cớ gì mà nó phải dậy sớm nhỉ?? Đừng nói là cậu lại muốn đày đoạ nó như hôm qua nha!? Nó thật sự không muốn đâu!

.

.

.

Cái câu mà nó đã nói ở trên " May mà ông trời còn thương nó!" nó xin thật lòng thành tâm rút lại... Quả là ông trời là người nhẫn tâm nhất thế gian a! ~

- Lấy cà phê cho tôi!

- Đấm bóp!

- Dọn bếp đi!

- Giặt đồ!

-...

-...

Phải nói như thế nào hả? KHỦNG KHIẾP! Quá sức khủng khiếp! Suốt hai tiếng đồng hồ, nó thực sự là một con hầu chính hiệu....

-Lau nhà đi! - cậu dán chặt mắt vào quyển sách, miệng bá đạo ra lệnh. Còn về phần nó, thở hển không kịp lấy hơi... Mắt căm thù nhìn cậu! Quá bức xúc, nó ném chiếc khăn xuống đất, hét lớn...:

- KHÔNG LÀM NỮA! - rồi ngồi bịch xuống ghế sofa đối diện... cậu nhướn mày nhìn nó!!̀

- Lau nhà! - cậu chậm rãi ra lệnh...

Nó nhìn cậu bực dọc..... La oai oái...:

- Cậu bị hâm à? Tôi đã lau cái biệt thự chết tiệt của cậu lần thứ năm rồi! Còn cái gì để mà lau nữa hả tên kia!!!̀

Tiểu nha đầu, em không thể chạy trốn định mệnh (full)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ