.
.
.
- Thật là lạ khi Minh Khánh lại tìm tôi nhỉ?! Ý tôi là cậu ta khá giống cái loại vô tâm, đúng không? - nó khó khăn lách người qua khóm lá, miệng thao thao bất tuyệt cho người đi trước...
- Này ! Sắp tới chưa vậy? Tử Duyên?
Tử Duyên xoay người nhìn nó, cười gượng gạo, giọng như đã thấm mệt...
- À! Một chút nữa là tới rồi! - Tử Duyên theo bóng trăng đi thẳng đến sườn núi, tiếng lá gió thổi xào xoạt như che lấp đi tiếng cười khẽ được nở kín đáo trên đôi môi...
Nó gật đầu đi theo Tử Duyên như đi theo bóng của một Thần Chết, vẫn không hề hay biết bản thân là đã một diễn viên hết sức hoàn hảo trong một kịch bản đã được lập ra...
Thật là lạ nha ~! Nếu cậu đã cho Tử Duyên gọi nó lên đây thì hẳn là có chuyện gì đó quan trọng! Ặc! Nếu quan trọng thì nó đợi cậu về phòng rồi nói cũng được mà... Sườn núi? Trong đầu nó như thoáng qua một lời cảnh cáo vô cùng quen thuộc...
.
.
.
- Này! Sao cậu không về phòng mình đi! Ở đây làm gì? - Vũ Cường trề môi than phiền, đã gần 10h rồi mà cậu vẫn còn yên vị ngồi chơi mạt trượt thảnh thơi trên giường, không có dấu hiệu dời đi...
- Hn!... - cậu nhìn Vũ Cường rồi lại nhìn Andy như mếu ở góc phòng, anh bạn tóc vàng này đã khóc toáng lên khi Charly của hắn ở cùng phòng với cậu! Chậc! Của hắn gì chứ. Ngay từ đầu nha đầu đó đã là của cậu rồi!...
- Được rồi! Về giùm! Tớ mệt lắm rồi đấy! Hay là câụ muốn.... - Vũ Cường ngập ngừng, trên môi dần vẻ ra một nụ cười khả ố... Tên khốn biến thái này, bao giờ mới khôn ra đây?
Vâng! Như dự đoán, sau đó cậu đã rời giường và rảo bước về phòng, đương nhiên là không quên miễn phí cho tên khốn biến thái kia vài cái đạp vào mặt...
.
.
.
- Tử Duyên! - nó dừng lại, vã mồ hôi... Nó thật sự đã mất cảnh giác, tại sao lại quên lời Phàm ca cảnh cáo cơ chứ? -... Tớ nghĩ... chúng ta nên về! - giọng nó run run, khẽ rùng mình, không giấu được vẻ mệt mỏi...
Tử Duyên xoay đầu nhìn nó, miệng cười tươi nhưng đôi lông mày thanh tú đã sớm nheo lại...
- Quý Nhi! Minh Khánh còn đang đợi cậu ở sườn núi!
- Không sao! Tôi... tôi sẽ gọi điện cho cậu ấy! - thật sự là nó quá ngốc, ngốc đến mức mất cả cảnh giác, vốn Minh Khánh không phải loại người có thể nhọc hơi leo lên tận đỉnh núi chỉ để nói chuyện với nó...
- Nhưng mà trên núi không có sóng, cậu gọi không được đâu! - Tử Duyên nhướn một bên mày, khẽ nhếch môi... Trông như vừa khinh bỉ, vừa giễu cợt, y hệt một con quỷ. Dưới ánh trăng tối, bóng hình lập lòe càng thêm quỷ dị...̀
Gió thổi xào xoạt ngày một mạnh, lá bay mịt mù làm sự yên tĩnh cũng bị thổi bay...̣
Chỉ khẽ thấy bờ môi căng mọng khẽ nhếch lên thì thầm... Đôi mắt như mở lớn kinh hoàng nhìn người đối diện...
.
.
.
Phút chốc, gió đã trả lại cho đêm sự yên tĩnh vốn có...
Đôi mắt bồ câu ai oán nhìn theo sự chuyển động xuống chân đồi... Sự nhạo báng phút chốc trả lại trên đôi môi...
Sự khiếp đảm trông đôi mắt dường như theo gót chân người con gái mà đi mất... Không một tiếng la! Không một tiếng hét!
.
.
.
A ~! Đêm nay thật là một đêm trăng đẹp!...
.
.
.
Thật là quái lạ! 11h rồi mà căn phòng của cậu và nó vẫn mất tăm một bóng người...
- Tsk! Nha đầu này! - cậu nheo mày, sắc mặt khó coi... Trong lòng cậu ngổn ngang không yên... Tiếng chân phút chốc bỗng vang dội trên hành lang yên tĩnh...
// Rầm //... // Rầm //...
- Minh Khánh! Mở cửa! Mở cửa! - tiếng đập cửa vang dội xen lẫn vang tiếng kêu của Vũ Cường, dấy lên một nỗi lo lắng bỗng ùa lên trong lòng cậu... Một cảm giác quen thuộc!...
- Chuyện gì? - mặt cậu lạnh tanh, không chút biểu cảm...
- Quý Nhi... Cô nhóc đó...
.
.
.
Trái tim cậu đập nhanh liên hồi, chạy như bay đến bệnh viện! Nỗi xót xa và kinh hãi tràn ngập trong ánh mắt cậu... Bàn tay siết chặt đến độ bật máu! Không đâu! Cậu không tin! Cái quá khứ cậu đã cố gắng vùi lấp, bỗng dưng lại ùa lên một lần nữa... Trái tim cậu ngẹt thở như bị ai bóp chặt, hô hấp đến độ khó khăn... Nha đầu! Chỉ cần nó bình yên... Làm ơn!
.
.
.
Cậu đến bệnh viện... dường như đập vào mắt cậu là bóng dáng quen thuộc đến kì lạ...
Cậu khẽ liếc mắt sang Vũ Cường...
- Cậu gọi Quý Phàm? - Vũ Cường không nói gì, khẽ gật đầu... Dường như Quý Phàm không mấy ngạc nhiên khi chuyện bị bại lộ... Gương mặt của Quý Phàm dưòng như chứa dày đặc sát khí... Đây chính là gương mặt của Quý Phàm năm xưa... Chuyện của Lệ Châu...
- Cô ta đâu? - Quý Phàm nói giọng khản đặc... Ánh mắt chỉ chứa sự thù hằn và tức giận...
- Tớ hỏi cậu! Cô ta đâu? - Quý Phàm quát lớn, khiến ai ai cũng ngoái đầu lại nhìn... Răng anh nghiến chặt ken két... Tựa hồ như có thể nghiến nát ai đó trong lòng bàn tay...
- Nếu em gái tôi mà có mệnh hệ gì... tôi sẽ giết hết các người! - Quý Phàm tức giận, đôi mắt đỏ ngầu màu máu...
BẠN ĐANG ĐỌC
Tiểu nha đầu, em không thể chạy trốn định mệnh (full)
Ficção AdolescenteÔi trời ơi! Rắc rối rồi đây. Chỉ vì muốn cứu người anh trai song sinh thoát phải kiếp nô lệ mà nó - Bạch Quý Nhi phải giả trai để thay thế... Làm sao đây? Làm sao đây? Và bây giờ, câu chuyện về người hầu kì quái và ôn...