☆Chương 36: Đường Triều Vũ, em muốn điều tra chị sao?

100 21 8
                                    

Tô Minh cùng Từ Thanh cũng không khá hơn là bao, bên ngoài phòng họp, những tiếng rống giận và va chạm không ngừng của đàn tang thi vẫn không dừng lại, may mắn Tô Minh các nàng đã nhanh trí chặn luôn cửa sau, tuy rằng vẫn khiến người kinh hồn táng đảm, nhưng trước mắt xem như các nàng an toàn.

Vì vậy, trong phòng họp chỉ còn lại tiếng thở dốc kịch liệt của ba người Đường Triều Vũ.

Tống Vãn Phong cong eo, dựa vào bàn thở hổn hển, nhưng không giống như ba người kia đã hoàn toàn kiệt sức. Chỉ là đích xác quá mức mạo hiểm, cuối cùng nàng cũng ngồi xuống.

Nàng nghiêng đầu nhìn Đường Triều Vũ đang nằm ngửa trên sàn, mồ hôi đầm đìa, tóc dính vào tai, ngực bụng không ngừng phập phồng, vạt áo bị kéo lên, lộ ra một phần bụng trắng nõn. Có thể thấy Đường Triều Vũ thường ngày rất tự giác, bụng không có mỡ thừa, có thể rõ ràng xem đến đường nét cơ bụng, lúc này cũng mang theo mồ hôi không ngừng lên xuống, trông khá bắt mắt.

Tuy nhiên dưới tình huống này, ngoài Tống Vãn Phong ra, không ai còn sức để chú ý đến điều đó.

Tống Vãn Phong khẽ động môi, cuối cùng đứng dậy dịch đi qua, ngồi bên cạnh Đường Triều Vũ, nhanh chóng vươn tay kéo lại áo cho nàng.

Đường Triều Vũ vốn đang nhìn lên trần nhà thở hổn hển, đột nhiên cảm thấy áo bị kéo, nàng quay lại nhìn, thấy Tống Vãn Phong có chút ngượng ngùng nói: "Em đừng để bụng lạnh."

Vừa trải qua một hồi sinh tử đại kiếp nạn, Đường Triều Vũ vẫn chưa hồi phục từ cơn hoảng loạn, tinh thần mệt mỏi lại hỗn độn bất kham, nhưng trong lúc này nàng phát hiện ra hành động thập phần biệt nữu của Tống Vãn Phong, khiến mọi sự chú ý cùng suy nghĩ của nàng ngay lập tức bị kéo đi, hơn nữa không thể kiểm soát được mà bật cười thành tiếng.

Lý trí và sự kiềm chế trước đây dường như đã mất khi nàng cố gắng chạy trốn khỏi cái chết, lúc đầu nàng cười một cách nghẹn ngào, sau đó nàng cười đến run rẩy cả người, ai cũng biết nàng đang rất vui vẻ.

Tống Vãn Phong ban đầu bị nàng cười đến có chút xấu hổ, nhưng thấy nàng thoải mái không chút kiêng dè, cũng bị tâm tình của nàng lây nhiễm không khỏi cười lên, đưa tay vỗ vào chân Đường Triều Vũ một cái, "Được rồi, em đừng cười quá mức."

Đường Triều Vũ vẫy vẫy tay, lại cười một lúc, Từ Thanh và Tô Minh vốn sợ hãi mặt mày tái mét, thấy Đường Triều Vũ cùng Tống Vãn Phong cười, lập tức cảm giác hồi hộp và căng thẳng trong lòng cũng được xoa dịu, không nhịn được mà cũng cười theo.

Đường Triều Vũ hít một hơi thật sâu, cũng không quan tâm đến sàn nhà bẩn, quay đầu nhìn Tống Vãn Phong, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta còn sống, thật tốt."

Câu nói này không chỉ là của Đường Triều Vũ, mà cũng là tâm trạng của tất cả mọi người lúc này.

Tống Vãn Phong nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng gật đầu: "Ừ, không tệ."

Nói xong nàng cũng nhìn về phía Từ Thanh và Tô Minh, "Mọi người phối hợp rất tốt, nếu không chúng ta thật sự khó mà trốn vào đây." Lần này sương mù đến quá đột ngột, hoàn toàn không cho các nàng thời gian phản ứng.

[BH-Edit] Ánh Rạng Đông [Vô hạn lưu]- Thời Vi Nguyệt ThượngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ