Chân Vinh hít sâu một hơi nén đau thương vào trong, nhẹ nhàng kéo tay anh dịch sang một bên, muốn tìm cách thoát khỏi giường chuẩn bị một chút trang phục, rời khỏi căn nhà của hai người. Nhưng mà Nghi Ân là người vô cùng tỉnh ngủ, vừa thấy động liền lập tức thức giấc. Huống chi bên trên tay cậu vẫn còn vướng bận nhiều dây truyền y tế, động đậy một chút liền tạo ra tiếng động. Cho nên cậu vẫn còn chưa đi được khỏi giường anh đã trực tiếp tỉnh dậy. Anh vừa mở mắt thấy cậu không còn hôn mê liền vui mừng ôm chặt cậu vào lòng, lấy tay xoa xia tấm lưng mềm mại, cười đến vui vẻ:
. Tiểu Vinh, em tỉnh lại rồi. Thật tốt thật tốt, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi!
Cậu bây giờ tuy được hưởng thụ hơi ấm mình mong nhớ, nhưng trái tim lại dâng lên một cỗ chua xót. Anh mong cậu tỉnh lại? Cũng không phải vì muốn nhanh chóng hướng cậu nói một lời chấm dứt, sau đó cùng Lương Ái Hoa vun đắp hạnh phúc chứ?
Bên này Đoàn Nghi Ân nhận ra nét mặt vợ nhỏ có chút khác thường. Nước mắt vẫn tuôn ra những giọt nước nhỏ kiều diễm, chỉ là một tiếng nấc nhỏ cũng không phát ra, khẳng định bây giờ cậu đang thập phần đau lòng. Bởi vì kỳ thực trước đây anh đã từng thấy cậu khóc thầm lặng lẽ như vậy, chỉ duy nhất một lần, đó là khi ba mẹ Đoàn bắt hai người chia xa. Cho nên anh lập tức đánh hơi được mùi nguy hiểm, vội vàng ôm đứa nhỏ ngốc vào lòng. Chỉ thấy nước mắt cậu chảy ướt áo anh, nhưng thủy chung vẫn không phát ra tiếng khóc.
. Tiểu Vinh, anh sai rồi. Lẽ ra anh không nên nổi nóng với em , không nên bỏ đi khiến em lo lắng. Em mang thai tiểu bảo bối cực khổ như vậy anh còn làm khổ em, đều tại anh không tốt.
Phác Chân Vinh nghe lão công ôn nhu dỗ dành, vốn là đang cảm thấy được an tủi, tủi thân cũng tan mấy đi phân nửa. Nhưng mà vừa nghe đến mình mang thai bảo bối, trong lòng lại tràn lên chua xót, dùng sức bình sinh đẩy mạnh anh ra. Có phải hay không anh bây giờ nhận lỗi với cậu là vì đứa trẻ? Phác Chân Vinh tuy xuất thân nghèo hèn, cũng ích kỷ chỉ muốn bên anh, nhưng tình yêu dành cho anh vẫn là lớn hơn. Anh thật sự không còn lưu luyến cậu nữa, vậy cũng không cần dùng cách đê tiện thế này giữ lấy anh. Còn có, dù sao đứa trẻ này cũng là con của cậu và anh, cậu không muốn dùng bảo bối như công cụ lợi dụng. Phác Chân Vinh tự mình đem bàn tay thon nhỏ lau nước mắt. Tay của cậu căn bản là vẫn còn mũi tiêm khi truyền, bây giờ cử động mạnh mũi kim liền đâm chệch xiên xẹo, máu đỏ trực tiếp chảy ra. Một màu đỏ tươi của máu xuất hiện trên làn da trắng mịn màng liền tạo ra một mảng chướng mắt, chính là khiến lòng người thương xót. Có điều họ Phác kia giống như không có chút cảm giác tê buốt nào, hướng ánh mắt ra cửa sổ nhìn thấy bầu trời đen kịt, bất giác lại có suy nghĩ sau này khi xa anh tâm tình mình cũng sẽ như vậy liền tê tái cười một cái, nói:
. Nghi Ân, thật ra chuyện này đều là em sai trước, là em nổi cái với anh trước. Chuyện em cản bước đường thăng tiến của anh, trước đây không phải em không nghĩ tới, chỉ là cố tình không chịu tiếp nhận. Nhưng mà anh yên tâm, giờ em đã hiểu rồi, sẽ không cố chấp nữa. Anh sinh ra, vốn không thuộc thế giới của em, cũng không cần phải chịu khổ cực như vậy. Lương Ái Hoa đã nói cho em nghe chuyện hai người muốn tái hợp, em cũng không thể mặt dày làm tiểu tam không hiểu chuyện nữa. Anh cũng không cần vì bảo bối mà lo lắng, em tuyệt đối không đê hèn tới mức lấy con mình làm lá chắn. Chờ khi trời sáng, em lập tức dọn đi, anh có thể về bên cô ấy rồi. Anh có thể yên tâm, Phác Chân Vinh em tuy không có tài cán hơn người, nhưng cũng tuyệt đối không để con chúng ta chịu khổ, sẽ nuôi nấng nó thật tốt. Sau này cũng sẽ không xuất hiện trước mắt anh nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển Ver] (MarkJin) Nhà Có Thai Phụ
AcakAu: Chi2ii Mình đã được sự đồng ý của tác giả nhá:) mong các bạn đừng mang đi lung tung khi không có sự cho phép của mình và author :3 Hãy tôn trọng bạn author nha :D