Chap 6

597 27 5
                                    

Đêm 30, rất nhiều người có thói quen đợi đón giao thừa. Giờ khắc vừa đến, tiếng pháo nổ không nghỉ phút nào, gần gần xa xa, hòa thành một chuỗi.

Jiyeon gối đầu lên gối lắng nghe, tiếng pháo nổ trong đêm tối lạnh lẽo này. Tết, tết. Một năm cũ đã qua đi, một năm mới vẫn phải sống. Cô không có ý định đợi đến giao thừa, chỉ có điều không thể ngủ. Liền khoác áo ngồi dậy, bước ra ban công. Bầu trời xanh thẫm, chỉ có mấy ngôi sao nằm rải rác, giống như tâm trạng u ám lúc này của cô. Tiếng pháo dần dần lắng xuống, trời đất lại trở về với sự tĩnh lặng.

Trên ban công, gió đêm lạnh giá. Cô kéo chặt chiếc áo ngủ, vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối bời, đang định quay về phòng, đột nhiên bên tai có tiếng đàn violon vọng lại, nhẹ nhàng, chậm rãi, là Romeo and Juliet đó. Giai điệu này hòa vào màn đêm, lan tỏa trong không khí, khiến người ta không có nơi nào để trốn, không thể né tránh. Trong đêm tối như thế này, u buồn và da diết biết bao. Jiyeon thẫn thờ lắng nghe, không thể bước đi được nữa, mặc cho giai điệu đó dâng lên như thủy triều, nhấn chìm trái tim cô.

Giai điệu hớp hồn người khác này vọng ra từ phòng Myungsoo. Lúc thì nó nhẹ nhàng rộn rã, lúc lại buồn bã ai oán, lúc thì lại da diết thiết tha, lúc lại như đang thổn thức tâm sự. Khi khúc nhạc bước vào cao trào, Juliet thề dù phải chết cũng không chịu khuất phục, chung thủy với tình yêu, đến đoạn Juliet tự kết liễu cuộc sống, người cô không đủ sức nhúc nhích nữa, không kìm được nước mắt trào ra. Trong gió đêm lạnh giá, cô không thể thuyết phục được mình đi ra, cứ đứng thẫn thờ trên ban công vậy...

Khúc nhạc kết thúc từ bao giờ, Jiyeon hoàn toàn không hay biết, tâm hồn của cô dường như cũng hóa thân theo tình yêu của  Romeo và Juliet, chỉ để lại một nỗi thê lương, chua xót thấu tim. Từ thời còn là học sinh, mỗi lần trong lòng không vui, Myungsoo đều thích chơi bài này. Còn cô mỗi lần đều bị giai điệu tuyệt vời và buồn bã của nó làm cho cảm động. Có lẽ, cái khiến cô cảm động không phải là bản thân khúc nhạc, mà là mối tình chân thành nhất giữa Romeo và Juliet.

Mối tình chân thành nhất là gì? Trong vở kịch, có một nhân vật nói, không biết tình yêu xuất hiện từ bao giờ, da diết sâu sắc, sinh có thể tử, tử có thể sinh. Mối tình chân thành nhất, thật sự có thể chết vì người đó! Giống như Romeo và Juliet. Có nhiều lúc Jiyeon nghĩ, nếu mình là Juliet, cũng sẽ chết vì Romeo. Tuy nhiên, có lẽ cô sẽ mãi mãi không có cơ hội này, cô không gặp người đàn ông chân thành như Romeo, còn cô cũng không thể giữ tình cảm chân thành nhất. Chính vì thế hiện tại cô vẫn đang sống. Cho dù thế nào, sống vẫn tốt hơn chết.

Vật vã một đêm, khi mọi người đều đã dậy, Jiyeon mới ngủ thiếp đi. Gần trưa, cô chui từ trong chăn ra, tết mái tóc dài thành hai bím, buộc vào sợi nơ màu hồng tía, tóc mai trên trán chải gọn gàng, trông rất ngây thơ. Cô mặc xong quần áo liền đứng dậy, ra nhà tắm rửa mặt, vừa mở cửa phòng ra, liền giật mình. Myungsoo đứng ở hành lang, gần như đứng sát vào cửa. Cô suýt nữa thì đâm vào lòng anh. Cô hơi ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn anh, nét mặt vô cảm.


"Xin chào". Anh nhìn cô gật gật đầu, vẻ mặt cười cười, "Chúc mừng năm mới!"

"Anh đứng ở đây là để chúc tết em ư?" Cuối cùng cô cũng đã chịu mở miệng.

Tháng sáu trời xanh lam - Myungyeon verNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ