Jiyeon một lòng muốn chữa khỏi vết thương ở chân của Myungsoo, để anh lại một lần nữa có thể đứng dậy bằng chính đôi chân của mình. Cô cầm bệnh án của các chuyên gia khoa xương Seoul, bắt ép anh đến bệnh viện chụp X-quang. Bác sĩ nói với cô rằng, khớp đầu gối chân phải của Myungsoo bị gãy, mặc dù các bác sĩ ở Seoul đã làm phẫu thuật cấy ghép cho anh, nhưng vì chỗ gãy không thể hoàn toàn khớp lại, ít nhất phải mất hai năm nữa anh mới có thể rời được xe lăn. Cũng có khả năng suốt đời phải chống gậy.
"Bác sĩ ạ, nhất định chú phải nghĩ cách!" Jiyeon không chịu từ bỏ hy vọng, "Anh ấy vẫn còn trẻ như vậy, lẽ nào nửa sau cuộc đời lại phải làm người tàn tật hay sao?"
Đối với một người cao ngạo như Myungsoo, thực sự là quá tàn nhẫn!
"Cháu phải tập luyện nhiều cho cậu ấy, phải tích cực thực hiện vật lý trị liệu, và còn một điều nữa là, phải chờ đợi kỳ tích xảy ra!"
"Cháu tin rằng chắc chắn thế gian sẽ có kỳ tích!"
Myungsoo thoát được khỏi lưỡi hái của tử thần, xuất hiện trước mặt cô, đây vốn đã là một kỳ tích rồi!
Thái độ của Jiyeon rất quả quyết, mỗi buổi chiều hoàng hôn, cô đều đưa Myungsoo đi dạo ở hoa viên, sau đó giúp anh tập luyện đứng dậy. Cô đã mua một chiếc gậy, lúc đầu anh chống cự quyết liệt, nói:"Tôi có phải là thằng tàn phế đâu, tại sao phải chống gậy?"
"Anh không thể suốt đời ngồi trên xe lăn được!" Cô nói, "Anh nên dựa vào sức của mình để đứng dậy!"
"Không phải em đã nói sẽ chăm sóc tôi suốt đời đó sao? Lẽ nào em đã hối hận rồi ư ?" Sắc mặt Myungsoo sầm xuống."Em không hối hận! Mãi mãi sẽ không hối hận!" Jiyeon mím chặt môi, "Nhưng em không muốn nhìn thấy một Myungsoo èo uột, hoàn toàn không có sức sống!"
"Ai đã khiến tôi phải ra nông nỗi này?" Cổ họng anh rít lên thành tiếng, kèm cả sự run rẩy, xuyên thấu vào phủ tạng của cô, xé nát trái tim cô, "Chính cô! Park Jiyeon, chính cô đã khiến tôi biến thành một kẻ tàn tật sống dở chết dở!"
Jiyeon nhìn thấy gương mặt biến dạng vì đau khổ đó, cô nảy ra một suy nghĩ, muốn bất chấp tất cả xông đến, ôm chặt đầu anh, xoa dịu vết thương trong tâm lý và sinh lý của anh. Tuy nhiên, cô bắt ép mình đứng nguyên một chỗ, lạnh lùng nói:
"Em biết rồi, anh muốn dày vò em! Chỉ cần anh còn ngồi trên xe lăn một ngày, em sẽ không chịu tha thứ cho mình, phải chăm sóc anh một ngày, sau đó mãi mãi bị anh trói chặt! Kim Myungsoo, dùng thủ đoạn này để trả thù một cô gái, anh không cảm thấy mình rất bỉ ổi, cũng rất đáng thương hay sao?"
Myungsoo nhìn chằm chằm vào Jiyeon, hai mắt như hai ngọn lửa phẫn nỗ, rực cháy.
"Nói cho cùng, em vẫn không muốn ở lại bên cạnh tôi đúng không?" Giọng anh lạc đi, run rẩy.
"Nếu chỉ vì chuộc tội mà em ở lại bên anh thì còn có ý nghĩa gì nữa?"
Nói xong, Jiyeon liền quay đầu chạy đi. Cô chạy một quãng rất xa, chạy ra khỏi khu biệt thự, mới dừng lại, toàn thân run rẩy, buộc phải há miệng để thở, mới khiến trái tim không bật ra khỏi lồng ngực. Tha lỗi cho em, Myungsoo! Chỉ có nói như vậy, em mới có thể kích nộ được lòng kiêu ngạo tiềm ẩn trong con người anh. Em tin anh sẽ không dễ dàng cúi đầu trước số phận!
BẠN ĐANG ĐỌC
Tháng sáu trời xanh lam - Myungyeon ver
FanficTên truyện : Tháng sáu trời xanh lam Tác giả: Tâm Văn Dịch giả: Trần Quỳnh Hương Nguồn: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=158&t=103156 Edit: Eden - Kim Myungsoo! Năm em mười hai tuổi, xem một bộ kịch truyền hình, biết chỉ cần ước nguyện v...