Chap 7

584 25 8
                                    

Jiyeon chưa kịp quay người ra, liền nghe thấy một tiếng hét:

"Trời ơi...!"

Sau đó, vị khách nữ đang đợi trước thang máy đó liền lùi ra sau mấy bước.

Thang máy đối diện với sảnh lớn. Tiếng hét này đã khiến tất cả mọi người đang có mặt phải chú ý. Lúc đầu, nhân vật nam trong bữa tiệc đính hôn và cô bạn gái cũ đồng thời mất tích, đã có người linh cảm có chuyện gì đó xảy ra. Không ngờ, cảnh tượng này lại bất ngờ biết bao... nóng bỏng biết bao.

Nichkhun chợt bừng tỉnh sau cơn ngất ngây, đẩy Jiyeon ra theo phản xạ. Ngẩng đầu lên, chạm ngay vào ánh mắt của Victoria, đôi mắt đó gần như đang phun ra lửa. Cuối cùng cô ấy đã hiểu, mình thông minh đến đâu, cũng không qua được Park Jiyeon! Một nỗi phẫn uất dâng lên trong lòng, cô ấy thực sự muốn xông tới xé vụn đối phương! Nhưng chút lý trí cuối cùng đã nhắc nhở Victoria rằng: không còn lịch lãm, không còn điềm đạm, giống như Hoạn Thư khóc lóc đủ trò, sẽ chỉ khiến cô ấy càng mất mặt trước bạn bè cũ!

"Park Jiyeon, dã man thật đấy!"

Victoria cố gắng kìm chế cơn thịnh nộ, nói xong câu này, liền quay người chạy về phía cầu thanh ở đầu bên kia. Nichkhun giờ mới tỉnh ngộ, biết chuyện gì đã xảy ra. Anh ta nhảy ra khỏi thang máy, chạy theo sau, nói lớn:

"Victoria, em hãy nghe anh giải thích..."

Tuy nhiên, tất cả đã không còn kịp nữa. Một người phụ nữ chấp nhận được mấy lần phản bội của đàn ông? Lần này e rằng dù anh ta có đuổi lên cung trăng, cũng không giành lại được tình yêu của các anh đâu.

Jiyeon chậm rãi bước ra khỏi thang máy, trước ánh mắt trách móc của người khác, ánh mắt bình thản, không hề tỏ ra xấu hổ. Myungsoo đứng trong đám đông, khắp người tê dại và đau đớn, dường như bị người khác đánh lén, đánh vừa ác vừa độc. Thang máy từ từ lên cao, Jiyeon và Nichkhun hôn nhau nồng nhiệt, cô dựa vào lòng anh ta, vẻ mặt ngất ngây... Cảnh tượng của họ hiện trước mắt anh. Anh nhắm mắt lại, không thể xóa được. Trong đêm xuân này, anh cảm thấy mình tuyệt vọng như hồi 18 tuổi, run rẩy.

Myungsoo mãi mãi nhớ, khi Jiyeon khóc và nói với ba mẹ rằng "anh ấy vô lễ với con", khuôn mặt cô có vẻ gì đó khiến người ta ngạt thở, u ám, lạnh lùng, có phần giảo hoạt. Tuổi còn nhỏ như thế, mà lại mưu cao kế sâu! Trong không khí nóng bỏng, anh ôm chặt cánh tay, run rẩy không ngừng. Tâm địa của một cô gái 15 tuổi, khiến anh cảm thấy lạnh thấu xương giữa mùa hè nóng nực đó. Và điều càng khiến anh sợ hơn là, Park Jiyeon, cô thực sự không phải là con người, đối với đàn ông, cô là một mụ phù thuỷ, một con yêu tinh. Nhưng, cuối cùng anh vẫn trúng phải bùa ngải của cô!Trúng bùa ngải của cô, đâu phải chỉ có một mình Kim Myungsoo? Còn anh chàng Nichkhun thì sao?

Không ai hiểu rõ hơn anh, Jiyeon cướp Nichkhun từ tay Victoria, chẳng qua là để thị uy với cô gái xinh đẹp, kiêu căng này, muốn nói với cô ta rằng, thành lũy tình yêu của cô ta với Nichkhun thật mỏng manh biết bao! Còn bản thân anh, tối hôm nay cũng chỉ là một đạo cụ để cô khoe khoang với người khác mà thôi. Đúng như câu nói đó: "Đối với người khác không gọi là lạnh lùng, đối với mình lạnh lùng, mới gọi là sự lạnh lùng thực sự". Cô gái lạnh lùng đó, không bao giờ có trái tim trong sáng để đối xử với tình yêu.

Tháng sáu trời xanh lam - Myungyeon verNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ