Ánh trăng thê lương. Gió thổi nhẹ bay rèm cửa, ánh sáng lung linh hắt vào phòng ngủ tối om. Một bóng đen cao to ngồi bên thành giường. Myungsoo im lặng nhìn Jiyeon, đôi mắt sâu thẳm dịu dàng nhìn vào nửa bên mặt của cô. Cô ngủ rất say. Trong phòng phảng phất mùi xà phòng thơm. Cô vẫn không thích dùng sữa tắm, vẫn khăng khăng tắm bằng xà phòng thơm. Từ nhỏ đến lớn, cô đều là cô gái ương bướng ngang ngạnh, nhạy cảm, gầy gò, đa nghi. Cô là chòm sao ma quái trong cuộc đời anh, có những lúc anh thực sự thấy sợ cô, nhưng lại không thể kháng cự trước cô.
Từ trước tới giờ tư thế nằm ngủ của Jiyeon đều không thoải mái, chăn rơi xuống đất, bắp chân và bàn chân đều lộ ra bên ngoài. Myungsoo sợ cô bị lạnh, rón rén kéo lại ga trải giường cho cô, tay lại vô tình chạm vào mắt cá chân của cô. Lần đầu tiên anh chú ý đến bàn chân cô, là lần ở trong con đường nhỏ đó. Trước đó, cô luôn gây cho anh một ấn tượng rất đặc biệt. Sống chung trong một mái nhà, thường xuyên chạm mặt nhau, nhưng cô không chịu chào hỏi anh. Jiyeon nói có đến nửa năm rồi họ không nói chuyện. Nhưng Myungsoo nhớ rất rõ, ba tháng. Cô không giống với tất cả những cô gái mà anh quen. Một cô gái gầy gò yếu đuối mới 20 tuổi, khuôn mặt lại rất bình thản, dường như không hề oán trách, trong khi nét mặt lại hoàn toàn không giống với trẻ con. Hàng ngày tan học, anh lặng lẽ đi theo sau cô, lần nào cô cũng đi qua con đường nhỏ sâu hun hút đó.
Jiyeon vứt hết thư tình của các cô gái đó, anh cũng biết. Từng có một lần, một đám nữ sinh xúm lại đánh cô, lúc đầu anh định xông đến giúp cô. Lại nghĩ cô phải chịu ít bài học, và thế là anh bèn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn. Lúc cô bị họ đánh nằm sấp xuống đất, anh không kìm nổi liền bước đến đỡ cô dậy. Jiyeon lại lạnh lùng từ chối, trừng mắt nhìn anh chứa đầy vẻ cảnh giác và thù hận. Cô ném ra một câu, "mẹ anh là con hồ ly tinh, còn anh là thằng con hoang!" rồi chạy vụt đi. Tiếng guốc gõ lọc cọc trên mặt đường đá xanh. Myungsoo sững người, nhìn theo cô gái nhỏ ương ngạnh này, đột nhiên phát hiện ra, đôi chân của cô nhỏ làm sao. Bàn chân Jiyeon không những nhỏ, mà còn trắng nõn. Chỉ có điều trên ngón chân của bàn chân phải có một nốt ruồi son nhỏ.
Dưới ánh trăng, làn da Jiyeon trắng ngần gần như trong suốt. Không kìm nổi, Myungsoo cúi người xuống, che tay lên mắt cá chân nhỏ nhắn mềm mại của cô. Bàn chân lạnh giá đó, nắm trong lòng bàn tay ấm áp của anh, giống như đang nắm một viên ngọc tròn trĩnh. Một tình cảm không liên quan gì đến dục vọng sâu lắng hơn, mạnh mẽ hơn tấn công anh. Myungsoo chăm chú nhìn cô đang say giấc nồng, ánh mắt xen lẫn sự thấu hiểu, yêu thương, và cả đau đớn. Kể từ khi tỉnh lại sau vụ tai nạn, anh cố gắng để mình thoát khỏi giấc mơ dài dằng dặc và đau khổ. Thực tế đã chứng minh được rằng, cuối cùng anh không thể thoát ra được. Anh cười đau khổ. Kim Myungsoo, trong một năm nay, rốt cục ngươi sống trên thiên đàng hay dưới địa ngục?
Ngoài cửa sổ, ánh trăng vẫn vằng vặc. Chẳng mấy chốc, trời đã sắp sáng rồi. Myungsoo cứ ngẩn người ngồi như vậy, nhìn cô cả một đêm. Không thể ngồi tiếp được nữa, nếu không cô tỉnh dậy... Anh phát hiện hóa ra mình không đủ cứng rắn, sợ nhìn thấy nét mặt của cô khi mở mắt ra. Trong lòng khát khao cô như vậy, khát khao có được tình yêu của cô. Có lẽ là do khát khao quá lâu, đến khi có được câu trả lời phủ định, anh không thể chịu đựng được. Cảm ơn vụ tai nạn ô tô đó, khiến anh có thể trốn thoát khỏi nỗi đau và sự tuyệt vọng khi mất cô, được tái sinh. Tuy nhiên, sau khi tái sinh, anh vẫn không thể không yêu cô. Chỉ có điều, anh không thể tưởng tượng nếu để mất cô một lần nữa. Nếu kết quả vẫn là sẽ phải mất, thà rằng ngay từ đầu không có còn hơn.

BẠN ĐANG ĐỌC
Tháng sáu trời xanh lam - Myungyeon ver
FanfictionTên truyện : Tháng sáu trời xanh lam Tác giả: Tâm Văn Dịch giả: Trần Quỳnh Hương Nguồn: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=158&t=103156 Edit: Eden - Kim Myungsoo! Năm em mười hai tuổi, xem một bộ kịch truyền hình, biết chỉ cần ước nguyện v...