Kogitsunemaru biết không......Mikazuki ấy, thật đáng sợ. Ngài ấy yêu anh một cách đáng sợ......bất kể mạng sống của anh, chỉ cần mang cho anh hạnh phúc
_🏮_
Gió vờn qua mái tóc trắng, để lại những mảng rối bù xù. Kogitsunemaru không quan tâm đến nó, cư nhiên nhắm nghiền mắt thả tâm hồn vào hơi hoa. Gió thanh mát, có lẽ sắp về thu rồi cũng nên, phải chăng nên mua thêm áo ấm cho Mikazuki thì càng tốt. Anh chỉ nghĩ thầm, không nói ra lời vừa rồi. Mikazuki nắm lấy cái tai trăng trắng, nhéo nhéo nó nhẹ làm anh mở mắt. Ngài cúi đầu nhìn anh, nắng lại rải lên làm nổi bật thứ màu xanh lục xinh đẹp.
-Kogitsunemaru sáng nay có đỡ đau không? - Ngài cười híp mắt
Anh vươn vai một cái, rồi yên vị đầu mình lên đùi ngài nhắm mắt tiếp. Tay vẫn xoa xoa nơi vết thương - Đỡ sao được đây....? Mới có một đêm thôi mà.....
-Kogitsu đang làm nũng đó hả? Bấy lâu nay cậu vẫn chẳng thay đổi. - Mikazuki chọt chọt vào tai anh, làm nó theo phản xạ mà giật giật hai cái. Rồi che miệng cười khúc khích như thể thích thú, ngài lại thổi vào tai anh. Kogitsunemaru không mấy để ý, chỉ quan tâm một điều là người kia giờ này đang bên cạnh mình. Vậy cũng đủ yên tâm để anh có thể ngắm nhìn cảnh hè mà thiếp đi ngủ. Vẫn nhắm mắt, anh khẽ cất lời:
- Mikazuki thì sao? Bấy lâu nay sống như thế nào?
Mikazuki ngừng chơi đùa, tâm tình lại nặng đi một nhịp. Ngài ngồi yên, để cho đuôi tóc cứ tung bay nhẹ trong ngọn gió, cọ lên bờ má trắng. Chợt nhìn xuống lòng bàn tay, mắt khẽ khép hờ, rồi thổi nhẹ vào đó một hơi nồng ấm.
-Ta........cũng chỉ chờ Kogitsu đến chơi cùng ta thôi - Giọng tựa gió mây mà bay vào làn không khí. Ẩn hiện sau tiếng róc rách của những hạt mưa còn sót trên mái hiên. Kogitsunemaru mở mắt, ngồi dậy đối diện với ngài rồi mệt mỏi dựa vào lòng ngài như đứa trẻ. Anh đau xót nắm lấy bàn tay nhỏ bé rồi hôn lên nó.
-Còn gì nữa không? - Anh âu yếm.
-Ta......đọc thư của Kogi rồi. Kogi viết đẹp lắm! Hồi ấy cậu viết không được như thế - Ngài cười gượng - Cũng đã nhận được giỏ hoa của Kogi rồi.........hoa.......đẹp thật.
-Vậy thôi sao?
-Không phải.....còn nữa, ta cũng đã nghe mấy lời cậu nói với ta rồi.
Kogitsunemaru vòng tay qua bờ vai yếu ớt kia, siết lấy nó tựa như sợ vuột khỏi mình. Mikazuki đáng thương của anh, anh không muốn làm ngài tổn thương thêm nữa. Kogitsunemaru lặng lẽ ôm ngài vào lòng, cảm thấy hơi ấm mùi oải hương len vào áo.
-Ngài......nghe thấy hết rồi đúng không Mikazuki?
-Ừm - Mikazuki gật gật - Cả mùa đông, lẫn mùa xuân, cả những lời vào mùa hè........Kogitsunemaru yên tâm, ta đã nghe hết rồi.
Tiếng chim uyên lảnh lót, phải chăng sót lại một chú chim của mùa xuân hay do sự xinh đẹp của nơi này mà đậu lại? Mikazuki nghe thấy tiếng nó, nhưng tâm trí đã u muội chẳng còn quan tâm. Chỉ lặng yên, nhớ nhung trong lòng cáo. Kogitsunemaru thở hơi ấm áp qua tóc ngài, toàn thân âu yếm che chở ánh trăng. Chợt khẽ xúc động, rồi hồi hộp muốn biết một câu trả lời.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Touken Ranbu fanfic] Ngày xưa từng có một người, đẹp hơn mùa xuân đất Nhật.
FanfictionKogitsunemaru đời này đã bỏ quên thứ gì nhỉ? Sao thấy đời trống vắng một phần, trong tim thiếu sót một đoạn. Có phải lại mơ giấc mơ về màu trăng trong vườn đào?