Thời tiết buổi quá trưa ấm lên đôi chút và có nắng to. Rum cùng Mi Young dùng bữa trong một nhà hàng trên hè phố, nhìn thẳng ra quảng trường Romerberg nổi tiếng. Rum vận quần jeans, áo thun xám, áo khoác thể thao cũng màu xám, hòa lẫn vào đông đúc du khách. Mi Young nổi bần bật: đầm maxi lượt sượt màu xanh ngọc; mái tóc nâu vàng túm vội một cách cố tình, đính cài tóc lớn bằng hoa hồng vải màu đỏ rực; đôi khuyên tai đồng to lủng lẳng; giày đế xuồng vàng chóe; "hãi" nhất trong tổng thể thời trang kỳ quái của cô là túi chéo vai bằng lông trắng mịn. Nhìn Mi Young, Rum thoáng khó chịu. Những phục sức trên người cô không giống được tự do gắn lên, thích gì mặc nấy, mà đầy gượng ép. Cảm giác như cô cố sức vẽ lại chính mình năm xưa bằng các nguyên liệu mới.
"Quảng trường này có từ thế kỷ 12. Mỗi lần ngồi đây, tôi hay nhìn những viên đá lát đường, tưởng tượng ra bao con người từ vài trăm năm trước trong áo chẽn, váy xòe in dấu chân lên đó." – Rum có ý gợi chuyện, mắt trải dài theo những lối đi lát đá tỏa ra nhiều hướng từ quảng trường.
Chăm chăm gục mặt vào dĩa kem khổng lồ, Mi Young không phản ứng trước lời của Rum. Rum bật cười, nhìn cô đút hết thìa kem này sang thìa kem khác, như con mèo hoang bị bỏ đói nhiều ngày, mất hết phong thái đại minh tinh đài các yêu kiều. Cảm giác quen quen sượt ngang sống lưng anh. Anh liền tìm chiếc điện thoại, gửi đi một tin nhắn.
Mi Young đã thôi tập trung vào đĩa kem. Cô nhìn Rum hí hoáy bấm điện thoại và liên tục mỉm cười với cái màn hình. Mặc cô cố sức bắn lửa từ mắt mình vào anh, anh vẫn thản nhiên chìm đắm vào câu chuyện với một người vô hình ở xa lắc, lơ là cô sống động trước mặt. Mi Young dấy nhiều tò mò, rồi cô khẩy cười, nhìn về những đám du khách đang làm dáng chụp hình đủ các kiểu ở quảng trường rộng lớn.
"Đấy là dãy nhà Ostzeile, gồm sáu căn nhà gỗ, đặc trưng cho kiến trúc vùng Bavaria. Nhìn chúng nâu nâu trắng trắng, vuông vức như mấy chiếc bánh quy kem. Mỗi căn nhà đều có tên riêng, lần lượt là Chốn Thiên Thần, Quái Vật Sư Tử Đầu Chim Vàng, Người Hoang Dã, Dachsberg Nhỏ, Laubenberg Lớn và Laubenberg Nhỏ. Nhà gốc của thế kỷ 15, 16 đã bị bom phá từ thế chiến thứ hai, đây là được xây lại vào năm 1981." – Rum đã trở về thực tại bằng xương bằng thịt từ bao giờ, từ tốn miêu tả khung cảnh chung quanh cho Mi Young. Anh chỉ tay về giữa quảng trường. – "Đấy là vòi phun nước Công lý, tượng đứng giữa là Nữ thần Công lý Justitia cầm cán cân công lý. Chỉ khác và lạ một điểm: Nữ thần này không bị bịp mắt như đúng nguyên bản. Chị biết vì sao không?"
"Kiếp sau tôi muốn được làm bồ câu ở châu Âu. Không bị đuổi đánh, không sợ người, lại được nuôi ăn ngon, béo trục béo tròn. Quá sung sướng!" – Mi Young say mê ngắm những con bồ câu múp míp đang vểnh đuôi dạo quanh chân du khách, hồn nhiên khẩy khẩy vụn bánh mì mà người ta thi nhau rải cho chúng. Cô chẳng thèm nghe những lời mà Rum tốn công dài dòng.
Rum hơi nheo mắt nhìn Mi Young. Ánh mắt anh trộn lẫn bất ngờ, thú vị, khó hiểu. Anh lặng người một vài khắc, rồi khẽ lắc đầu, cười đầy bí mật.
"Cậu sao thế?"
"Chị là người thứ hai có ước mơ này đấy."
"Người thứ nhất là ai?" – Mi Young đánh hơi ra được manh mối hay ho. Vẫn là một điều gì đấy khuyên cô không nên hỏi, nhưng cô chẳng muốn kiềm chế cơn tò mò thêm nữa. Hành động của anh, những khoảnh khắc mất hồn đột xuất, hình xăm trên ngực, những câu nói lấp lửng – tất cả lờ mờ vẽ cho Mi Young một giả định: Rum đang có một cô gái rất quan trọng.
"Tôi." – Rum trả lời trong cái nhếch cười có nét đểu.
Mi Young nhìn sâu, như muốn soi kỹ từng chân lông trên mặt Rum. Cô thừa biết cậu nói dối. Ngẫm nghĩ một lát, cô ngẩng nhìn nóc chuông nhà thờ đằng xa, buông lời bâng quơ. – "Tôi tin vào tình yêu."
Rum lắng nghe Mi Young. Anh ngồi yên. Rồi đột nhiên, anh đứng dậy đặt tiền trả bữa ăn lên bàn, dắt tay cô kéo đi.
– PLOY –
BẠN ĐANG ĐỌC
RUM
RomanceTiểu thuyết RUM về một chàng ca sĩ giấu mặt yêu một đại minh tinh châu Á -PLOY-