Chương 39: Sói xám nện cầm thú đội lốt người

608 14 0
                                    

Park Jiyeon lần nữa đến nhà hàng Nhật, tâm tình thật là phức tạp. Buổi trưa hôm qua, còn mang bộ dạng 囧 như bị làm nhục rời khỏi chỗ này, giờ lại đến lần nữa, cô muốn cải trang cho rồi, đáng tiếc không có quần áo để thay, đành phải "giữ nguyên hiện trường". Không biết có phải cô lo nghĩ quá không, cô vừa vào đã cảm thấy người xung quanh nhìn cô như nhìn khỉ đột trong vườn thú, cô khóc không ra nước mắt.

Cô đi theo nhân viên phục vụ đến phòng "Minh Vũ các", lúc đứng ngoài cửa lại 囧囧 phát hiện phòng này đối diện với phòng hôm qua cô với Kim Myungsoo xung đột, cái này là "Nghiệt duyên" đây sao?!

Khi Park Jiyeon ngồi xuống, nhân viên đưa menu qua, cô khoát tay nói: "Còn chờ mấy người, đợi đến đủ đã." Nhân viên lễ phép gật đầu, ra ngoài. Chờ là không thể ăn cơm, cô, Yoo Seungho với Kim Myungsoo ba người sẽ ngồi xuống hoà bình ăn cơm, quả thực là đầm rồng hang hổ.

Cô hớp miếng trà xanh, nhìn đồng hồ, chắc Yoo Seungho cũng sắp đến, cô chợt căng thẳng. Tuy Kim Myungsoo là người khôn ngoan, nhưng lòng cô vẫn hoang mang, vì đây là trận chiến ác liệt, chẳng biết ai thắng ai, cô không đoán trước được.

Lúc Park Jiyeon đang trầm tư suy nghĩ, cửa phòng mở ra, bóng nhân viên xuất hiện trước mắt cô, đang thắc mắc, thì nhân viên nghiêng người đưa tay mời, một đôi giày sáng bóng màu đen bước vào. Cô ngẩng đầu, liền rơi vào đôi mắt hung ác, tay cầm ly trà run run, vài giọt nước bắn lên mu bàn tay, cô mới giật mình, buông ly, xoa xoa mu bàn tay.

Lúc này nhân viên đóng cửa lại, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn cô và Yoo Seungho, bốn mắt nhìn nhau, cô bất giác cụp mắt, vẫn không dám đối mặt hắn. Cô chỉ chỗ ngồi đối diện: "Mời ngồi." Yoo Seungho không khách sáo ngồi xuống, bưng ly trà trên bàn uống một hớp, nhìn Park Jiyeon cười nói: "Sao khách sáo vậy em?"

Park Jiyeon vẫn cúi đầu uống trà, tránh ánh mắt hắn. Từ sau buổi trưa họ cắt đứt, lúc cô nhìn hắn cả người tự nhiên xù lông lên, như con nhím lúc tự bảo vệ mình.

Yoo Seungho buông ly: "Vào thẳng vấn đề thôi, vội vã hẹn tôi ra đây, rốt cục là có chuyện gì. Cô sẽ không nhanh đến nổi thủ thỉ bên tai rồi chứ?" Mặc dù lời hắn là nghi ngờ, nhưng ý tứ lại là phủ nhận, hắn không tin cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

"Chưa." Park Jiyeon ngẩng lên, "Yoo Seungho, anh làm vậy là ý gì, dùng thực lực không phải tốt sao, anh cần gì phải làm trong một lần, anh đã thay đổi rồi, không còn là Yoo Seungho trước kia nữa."

"Ha, người lựa chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, không phải cô cũng dựa theo nguyên lý này sao, còn mặt mũi nói tôi? Tôi cảm thấy cô nên giảng đạo lý cho thân cô đó, dạy tôi làm sao thực hiện tốt quy tắc ngầm đó đi." Yoo Seungho châm chọc cô.

Park Jiyeon giận đến nghẹn lời, chẳng lẽ cô đắm chìm trong truỵ lạc? Cô có nỗi khổ nói không nên lời, cô là đường cùng mới làm vậy. Cô nắm chặt tay, cố đè nén lửa giận, lạnh lùng nói: "Lúc trước cha tôi lâm bệnh nặng, là anh không chịu giúp tôi, lúc tôi bàng hoàng bất lực, anh ở đâu? Chẳng lẽ một mạng người không bằng thời cơ của anh ư?" Cuối cùng cô nói hết lời vẫn giữ trong lòng, chăm chú quan sát hắn, muốn nghe câu trả lời của hắn.

[21+] Tinh Khôi và Nồng Nhiệt (MyungYeon Ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ