Chap trước Au đã xóa vì kh ai góp ý ^^ V thì Au edit theo tác giả chính nhé :)
-------------------------------------------
Không biết qua bao lâu thì Lộc Hàm cùng Hạ Tu đều đang ở đây, hai mắt Lộc Hàm sưng lên giống như hai quả đào. Sắc mặt Hạ Tu thì vô cùng nặng nề.
Thấy Bạch Hiền tỉnh lại, Lộc Hàm dường như lại muốn khóc nấc lên. Bạch Hiền nhìn cậu, suy yếu cười:
"Mình còn chưa chết đâu, đừng khóc, khóc đến cạn nước mắt bây gi..."
Bạch Hiền chưa dứt lời, Lộc Hàm đã lại gào khóc lên. Cậu cười yếu ớt nhìn Lộc Hàm nói:
"Lộc Hàm à, cậu còn khóc nữa mình lại ngất đi bây giờ."
Lộc Hàm lập tức đành cố nén nước mắt mình lại:
"Được, được, tớ không khóc nữa"
Cậu nhìn qua Hạ Tu rồi lại nhìn Lộc Hàm:
"Lộc Hàm, mình đói bụng, cậu có thể đi hỏi bác sĩ xem mình có thể ăn một chút cháo được không?"
Lộc Hàm vừa lau nước mắt vừa trả lời:
"Được. Nhưng là mình cảm thấy cậu cứ trực tiếp nói cho mình biết cậu muốn nói chuyện với anh cậu là được rồi, không cần tìm lý do để mình tránh đi như vậy".
Ây! Có cần phải thẳng thắn vậy không!. Cậu trừng mắt nhìn Lộc Hàm:
"Mình muốn ăn chút cháo gạo nóng hổi. Đi đi, không cần vội, cứ từ từ, mình mới có thể cùng anh trai mình nói nhiều một chút".
Lộc Hàm bật cười, cười xong lại mang bộ dạng như muốn khóc nói với cậu:
"Hiền Hiền, để mình nói cho cậu biết như thế nào mới tốt, cậu xem cậu là cái dạng người gì, sợ mình lo lắng còn cố gắng chọc cho mình cười! Hiền Hiền, cậu không cần như vậy, muốn khóc thì cậu cứ khóc lên, đừng gắng kìm nén, cậu không cần phải suy tính đến cảm nhận của người khác mà khiến chính mình đau lòng, như vậy đáng sao!"
Câu nói của Lộc Hàm khiến mắt cậu ươn ướt. Đúng là chỉ có Lộc Hàm hiểu cậu nhất!
Bạch Hiền gượng cười một nụ cười thật tươi gật gật đầu:
"Lộc Hàm à, nhớ là cháo gạo đấy!"
Lộc Hàm vừa cười, vừa bóp bóp mũi Bạch Hiền rồi đi ra khỏi phòng bệnh (Au: có ý đồ kìa =))*). Trong phòng bệnh chỉ còn lại Bạch Hiền và Hạ Tu. Cậu trầm mặt nhìn Hạ Tu nói:
"Anh có thể đừng hỏi đứa bé là của ai được không?"
Hạ Tu nói:
"Không thể. Nhưng anh cũng biết có hỏi thì em cũng không nói. Anh sẽ tự mình tìm hiểu vậy!"
"Vậy có thể đừng để mẹ em biết chuyện này được không? Đây chẳng phải là chuyện vẻ vang gì, hơn nữa sẽ khiến cho Hạ thúc thúc có ấn tượng không tốt".
Hạ Tu cau mày cáu kỉnh nói:
"Bạch Hiền, em lúc nào cũng không coi anh và ba là người nhà, lúc nào cũng khách khí như vậy với anh, làm liên lụy đến mẹ em cũng bị đối xử khách khí như vậy. Em phải nhớ chúng ta đều là người một nhà, bốn người chúng ta gắn bó thân thiết với nhau. Hôm nay em xảy ra chuyện này không có nghĩa em là một đứa hư hỏng, mà chỉ là em đã không gặp một người đàn ông tốt dám chịu trách nhiệm. Chuyện này không có gì đáng xấu hổ cả, em hãy gạt bỏ ngay cái ý nghĩ tự ti buồn cười đó đi! Chẳng qua là lo lắng đến suy nghĩ của dì Vân mà anh đáp ứng em không nói cho dì biết chuyện này".
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit][LongFic][ChanBaek][NC-16]Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!!!
أدب الهواة. Fic edit đầu tay của ta 💓💓