#9

1.5K 88 3
                                    

"Cậu nhóc, em tốt nhất trước hết nói cho tôi, muốn xử quần áo của tôi như thế nào, nếu không đừng trách tôi không nghĩa khí, nói cách khác, tôi lập tức làm cho thể xác và tinh thần em trở nên cực kỳ không khỏe mạnh!

Thời điểm Bạch Hìên tỉnh lại là tiếng gà báo sáng, cả người đau nhức, Bạch Hiền từ trong mộng dần tỉnh tảo lại, mở to hai mắt, dùng sức chớp chớp, lại chớp, lại chớp, lại lại lại chớp, cho đến khi thanh âm của Xán Liệt truyền vào tai:

"Đừng chớp nữa, mắt có gỉ, có chớp thế nào cũng không nhìn rõ đâu. Lau đi, cứ chớp mắt nữa sẽ rút gân đấy!"

Bạch Hiền dùng sức nhu nhu ánh mắt, sau đó ngồi xuống, nhìn xem tình hình trước mắt, chuẩn xác phán đoán ra cậu đêm hôm trước đã ngủ qua đêm trong xe của Xán Liệt.

Trách không được lại đau nhức. Làm cậu sợ đến nhảy dựng lên, còn tưởng rằng bị người ta làm hại. Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn Xán Liệt đang ngồi nhìn, nói:

"Chào buổi sáng, Phác tổng! Phác tổng, thể xác và tinh thần ngài đều thật khỏe mạnh. Bên cạnh tôi một đêm lại vẫn có thể thủ thân như ngọc, thật sự là một người có cốt cách! Sáng sớm lạnh như vậy ngài cũng chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng xuất trần thoát tục, thật sự là khí lực tốt nga."

"Bạn học Bạch Hiền a, đối với sự khen ngợi của em, trước mắt tôi có thể miễn cưỡng xem nhẹ nội dung này mà nhận, dù sao đàn ông đối với loại phụ nữ có khuynh hướng ngu ngốc thủ thân như ngọc là điều tương đối dễ dàng, nghiên cứu sinh Bạch Hiền a, lấy học thức cùng trí tuệ của em, mời em trước cúi đầu xem lại mình trên người mặc thứ gì, sau đó xin mời đối vấn đề về khí lực của tôi lại một lần nữa phát biểu cảm tưởng." - Xán Liệt nhướng mày lên nói

Bạch Hiền nghe xong lời Xán Lịêt nói cúi đầu vừa thấy, phát hiện khoác trên người cậu chính là âu phục của hắn! Nguyên lai anh ta đem áo khoác cởi ra làm chăn đắp cho cậu. Cậu nhanh chóng ha ha cười, bộ dáng nịnh nọt đối Xán Lịêt nói:

"Phác tổng! Ngài không chỉ thể xác và tinh thần khỏe mạnh, ngay cả linh hồn đều vô tư cao thượng như vậy! Chính là bộ âu phục này nếu có thể làm được dài thêm một chút nữa thì rất tốt, như vậy thời điểm tôi ngày hôm qua ngủ sẽ không cảm thấy hai chân lạnh buốt, ha ha ha ha!"

"Cậu nhóc, đừng giả ngu, có thấy rõ trên ngực trái tôi có một vòng nước miếng không? Là em dùng miệng mình chùi vào đấy! Có biết áo này bao nhiêu tiền không? Mà em tốt nhất là đừng biết, có thể ảnh hưởng tới tinh thần và thể xác khỏe mạnh của mình. Em có thể đoán được tôi muốn xử lý cái áo này như thế nào không?" - Xán Liệt liếc một cái, xem thường mà nói với cậu

Bạch Hìên nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, lại lại nháy mắt mấy cái, lại lại lại nháy mắt mấy cái...nháy thêm (n) cái, vốn định nghẹn ra nước mắt lấy chút đồng tình, nhưng là đối mặt với mỹ nam, thất bại, nói gì cũng không được!

Xán Liệt nhắm chặt hai lông mi, phía dưới là đôi mắt anh tuấn tràn ngập nghi hoặc lẳng lặng nhìn cậu chăm chú, bỗng nhiên đầu nhanh chóng hướng sang cửa kính xe, ngón tay duỗi ra hướng lên trời, quát to một tiếng:

"Nhìn! Bụi bay! Nhìn! Bụi trôi qua rồi! Nhìn! Nhìn! Bụi bay bụi đến bụi đi!"

Xán Liệt vừa dứt lời, Bạch Hiền liền không ngừng vui vẻ nhìn qua cửa kính xe bên kia, quay đầu lại nói với hắn:

"Phác tổng, chúc mừng ngài, toàn một mình ngài nói! Còn hơn là chúng ta đi con đường tầm thường đấy, chúng ta toàn nói vớ vẩn, linh tinh, chính ngài tự nói mình mệt, thật thoát tục!"

Xán Liệt như yêu nghiệt hé ra dung nhan tuấn mỹ, hai mắt phóng xạ tà ác muốn bóp chết Bạch Hiền lập tức, ánh mắt nhìn cậu nói:

"Cậu nhóc, em tốt nhất trước hết nói cho tôi, muốn xử quần áo của tôi như thế nào, nếu không đừng trách tôi không nghĩa khí, nói cách khác, tôi lập tức làm cho thể xác và tinh thần em trở nên cực kỳ không khỏe mạnh!"

Bạch Hìên nhanh chóng đem áo khoác của Xán Liệt từ trên người kéo xuống dưới, giống như cầm bài vị tổ tông cung kính bưng đưa đến trước mắt Xán Liệt, sau đó làm ra một bộ dạng thật sự thuần lương dịu ngoan nói:

"Phác tổng, tôi nghĩ tốt nhất là ở phía bên kia vạt áo làm một vết đối xứng nữa, tức là làm một vết nước miếng giống hệt thế là được"

Xán Liệt gắt gao trừng mắt nhìn cậu trong chốc lát, mắt thấy khuôn mặt Bạch Hiền đã càng ngày càng vặn vẹo, cùng lúc nhe răng nhếch miệng, rốt cục anh ta nói một câu:

"Cánh tay mỏi không? Không có việc gì, cho đến khi nào tê rần là được. Nếu em có thể bảo trì tình trạng này không động đậy trong vòng mười phút, tôi sẽ không bắt em bồi thường. Nếu không làm được, em chấp nhận làm người hầu của tôi đi."

Anh ta vừa dứt lời hai cánh tay đang duỗi thẳng của cậu  một chút liền lạch cạch liền rơi trên đất. Cậu bi thương vô hạn nói với Xán Liệt:

"Phác Tổng, ngài có thể giảm nhẹ hình phạt được không! Làm như vậy sẽ khiến cho hai cánh tay của tôi sẽ thành tàn phế mất!"

[Edit][LongFic][ChanBaek][NC-16]Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ