"Rồi em mơ thấy, thấy anh nhìn em
Thấy tiếng anh cười, và lời anh nói lúc anh làm quen
Nghe sao rất gần
Rồi em mơ thấy, thấy anh kề bên
Và rồi lại thấy em nằm mơ những giấc mơ buồn
Anh như bài hát xa rồi....."
------------------------Hôm nay anh chủ động muốn đưa đón tôi đi học, muốn ăn trưa cùng với tôi, cảm giác anh thật lạ. Dường như anh có tâm sự, tôi thấy điều gì đó nặng trĩu trong đôi mắt anh. Mặc dù anh vẫn cười, nhưng hôm nay anh đã nổi nóng với tôi, điều mà tôi chưa từng thấy kể từ khi quen biết anh.
Chúng tôi vào một nhà hàng Sumo BBQ gần nhà tôi. Dường như buổi trưa ngày thường cũng không có mấy người ăn, không gian khá tĩnh lặng, thoải mái, không quá ngột ngạt vì mùi khói của thịt nướng. Đối với học sinh chúng tôi, được vào nhà hàng Buffet ăn thịt thoải mái như thế này là một điều vô cùng hạnh phúc. Chính vì cơ hội ngàn năm có một như thế, tôi càng ăn hăng hái, ăn nhiệt tình, còn anh chỉ chăm chú nướng thịt cho tôi ăn. Anh rất kỹ tính. Tôi cứ muốn gắp miếng thịt nào là đũa của anh lại gõ đánh cạch lên đầu đũa của tôi để ngăn chặn, sau đó anh sẽ gắp cho tôi một miếng đã chín kỹ hơn. Hơi đỏ một chút anh cũng không cho tôi ăn, hơi cháy một chút cũng không được.
Quen biết anh một thời gian, tôi nhận thấy anh rất coi trọng vấn đề sức khỏe. Chỉ cần có liên quan đến sức khỏe, anh đặc biệt rất nghiêm khắc. Dẫu biết rằng sức khỏe là vô cùng quan trọng, nhưng tôi nghĩ rằng đã là thanh niên, đôi khi cần phải sống buông thả một chút, phóng khoáng một chút, quá khuôn mẫu như anh liệu cuộc sống có trở nên nhàm chán hay không? Càng ngày tôi lại càng thấy anh giống một ông cụ già, nhưng là một ông cụ già đôi khi có chút tính khí nghịch ngợm của trẻ con. Anh có biết không, động tác cho thịt lên phên nướng của anh, rồi cẩn thận lật lật giở giở, khi gắp thịt sống thì lại đổi sang một đôi đũa khác, từng cử chỉ, từng hành động của anh thật đẹp, thật tao nhã, khiến cho bất cứ cô gái nào cũng có thể ngây ngẩn.
Tôi nhìn qua cửa kính ra bên ngoài, bầu trời của mùa xuân ảm đạm cùng những hạt mưa phùn bay bay để lại hơi nước mờ mờ trên tấm kính, cách một lớp kính ấy, có tôi ngồi cùng anh bên phên thịt nướng, ánh đèn của nhà hàng vàng nhạt như những ngọn nến lung linh tỏa bóng hào quang xung quanh anh. Nếu như ngồi yên lặng mà ngắm anh như vậy, tôi sợ mình sẽ bị chìm đắm trong bóng dáng huyền ảo của anh mà không thể thoát ra được.
- Anh, Sumo BBQ đắt lắm, em không trả nổi
- Ai nói em sẽ phải trả? Anh mời em cơ mà.
- Nhưng em vẫn nợ anh một bữa
- Sao em cứ nhất định khăng khăng phải mời anh một bữa như vậy? Anh cũng đâu có thuê xã hội đen đòi nợ thuê đến phá nhà em đâu – anh bất đắc dĩ nhìn tôi cười cười.
- Nhưng em không muốn lần nào đi cùng anh cũng là anh trả tiền. Em muốn có một lần được mời anh. Như thế em mới không có cảm giác mình như một cô em gái nhỏ cứ sống mãi trong vòng bao bọc của anh.
- Cô bé, em lớn lắm rồi sao? Hơn nữa, ai bảo cứ được bao ăn thì chỉ là cô em gái nhỏ. Chẳng lẽ bạn trai đưa bạn gái mình đi ăn không được sao? – Nói vừa dứt câu thì anh trợn mắt lên rồi im bặt, để ý kỹ sẽ thấy hai vành tai của anh phiếm phiếm hồng, anh chắc hẳn đã phát hiện ra mình vừa lỡ lời, nhưng người ta bảo những câu nói buột miệng luôn là những điều thầm kín trong lòng, không phải sao? – Ý của anh là....em không cần quá để ý đến việc để người khác mời em ăn cơm thì nó sẽ thành loại quan hệ gì. Em cứ nghĩ đơn giản rằng bây giờ em vẫn chỉ là học sinh, chưa có năng lực về kinh tế, còn anh đã đi làm rồi, nên anh là người trả tiền. Sau này khi em đi làm rồi, đến lúc đó em mời anh một bữa cũng chưa muộn.
- Được rồi, được rồi, anh ăn đi, thịt cháy rồi kia kìa.
Anh cũng có khi bối rối, ngượng ngùng như thế. Nhưng tôi lại thấy sự bối rối đó thật đáng yêu. Tôi có cảm giác mình đã có thể tiến thêm một bước, một bước rất dài về phía trái tim anh. Tôi sẽ từ từ, từ từ bước từng bước vững chãi vào nơi đó, bởi vì tôi muốn đó là điểm dừng chân của tôi, suốt cuộc đời.
Lớp mười vừa kết thúc, các bạn sẽ cho rằng đây sẽ là một kỳ nghỉ hè vô cùng thoải mái phải không? Vậy thì bạn nhầm rồi, hè năm ngoái chúng tôi vừa kết thúc một chặng đua, và hè này sẽ bắt đầu với một chặng đua mới. Tôi đã bắt đầu phải suy nghĩ đến vấn đề chọn khối thi, chọn lò luyện thi để ôn thi đại học.
Chọn khối thi đối với mỗi chúng tôi mà nói là một việc vô cùng quan trọng, là một cột mốc bước đầu cho con đường mà chúng tôi sẽ đi trong tương lai. Tôi vẫn đang băn khoăn, không biết tôi phù hợp với ngành nghề như thế nào. Chính vì thế mà vấn đề này vẫn luôn bị tôi bỏ ngỏ. Thú thực, tôi vẫn muốn dành thời gian đầu của mấy tháng hè để nghỉ ngơi. Nhưng mẹ tôi thì không được bình chân như vậy. Tuy rằng học kỳ hai lớp mười tôi đã được học sinh tiên tiến như lời tôi hứa, nhưng khi chưa đảm bảo có một tấm vé chắc suất vào một trường đại học, thì mẹ tôi vẫn chưa thể ngủ ngon giấc. Bà đã bắt đầu thay tôi đi tìm rất nhiều trung tâm, rất nhiều thày dạy thêm danh tiếng. Chỉ nhìn bà chạy đi chạy lại hỏi hết chỗ này đến chỗ kia, từ mấy cô mấy bác cùng cơ quan, cho đến các bà các chị hàng xóm, tôi cũng thấy mệt mỏi và áp lực rồi. Tôi biết rằng trong lòng bà, việc anh trai tôi thi đỗ vào Ngoại Thương là một chuyện đáng để kiêu hãnh biết bao nhiêu, và tôi, đương nhiên không thể nào chệch ra khỏi cái Quỹ đạo đó. Nhưng tôi cảm thấy, một khi đã chọn ngành nghề, nhất định phải chọn thứ gì đó mà mình đam mê. Hiếu chẳng phải là một tấm gương điển hình sao? Anh học Ngoại Thương, nhưng ra trường anh lại đi làm đồ họa, từ Kinh Tế vọt thẳng tới Nghệ Thuật, vậy chẳng phải bốn năm ăn học trong trường kia quá uổng phí hay sao?
Thời gian nghỉ hè rảnh rỗi, buổi tối Hiếu hay rủ tôi đi uống trà chanh. Nói đến cái văn hóa uống trà chanh này, cũng là tôi khai phá cho anh. Người như anh sau khi đọc mấy bài báo về vụ trà chanh làm từ trà mốc hay gì gì đó thì không bao giờ dám động vào thứ đồ uống ấy. Nhưng có một lần giữa trưa hè nắng gắt, chúng tôi đi mãi mà không nghĩ ra thứ gì để uống cho hạ hỏa, tôi đã nhất định nài nỉ anh mua trà chanh ở phố Chợ Gạo gần đó. Lúc đó anh mới uống ngụm trà chanh đầu tiên trong đời. Cảm giác khi cổ họng khát đến khô rát, mà được một ngụm trà chanh ngòn ngọt, chan chát tươi mát chảy qua, dư vị còn đọng lại trên từng tấc lưỡi, đó là một cảm giác tuyệt vời mà không ai có thể kháng cự được. Từ đó, anh đối với tôi đã có sự nhân nhượng đầu tiên trong vấn đề ăn uống, đó chính là trà chanh. Có điều hướng dương "teo não" thì nhất định tôi không được động vào.Chỉ dám len lén cắn khi đi với mấy đứa bạn mà thôi.
YOU ARE READING
Với anh em vẫn là cô bé (Chờ em 18)
Romance"Ngày xưa bé nói yêu anh Anh chê bé nhỏ bé chưa biết gì Đến nay bé đã dậy thì Anh khen bé đẹp bé chê anh già..." Rung động đầu đời, ai mà không từng trải qua khoảnh khắc ấy. Đôi khi, rung động chỉ là một giây phút thoáng qua, cũng có đôi khi rung độ...